“Thủ khoa Nhất giáp, Hoắc Giác Thường Châu, theo nghi thức tiến ra khỏi hàng, quỳ bên trái Ngự đạo!”
Lễ quan Hồng lư tự từng tiếng xướng danh, Hoắc Giác đầu đội tam chi cửu diệp đính quan, ra khỏi hàng, khom người quỳ gối.
Tia nắng ban mai vượt qua cung điện nguy nga soi rọi lên lang quân trẻ tuổi, thấy thần sắc hắn trầm tĩnh, tựa như tùng bách, mang theo khí chất bất khuất kiên cường đứng dưới ánh dương.
Thành Thái Đế ngự trên Hoàng án giữa thềm đỏ, ánh mắt nhìn về phía Hoắc Giác. Ông ta không nhìn rõ dung mạo tân khoa Trạng nguyên này ra sao, chỉ cảm thấy người này phong thái hơn người, ẩn chứa cốt cách danh sĩ thời xưa.
Trước kia, khi Thành Thái Đế còn là Tứ Hoàng tử, cũng từng gặp một người phong nhã trong lời nói cử chỉ. Trong lòng Thành Thái Đế, người đó thậm chí còn sáng ngời hơn cả Phụ hoàng.
Thái phó của Thái tử kiêm Thủ phụ Nội các Vệ Hạng, tài hoa vô song lại luôn khiêm tốn ôn hòa.
Thành Thái Đế từng đố kỵ Thái tử Chu Nguyên Tuần, vì sao huynh ấy đã nhận hết sự sủng ái của Phụ hoàng mà còn độc chiếm Vệ Thái phó? Ông ta Chu Nguyên Canh cũng muốn có một vị tiên sinh như vậy, tận tâm dạy bảo ông ta làm con, làm thần, làm quân.
Khi còn nhỏ Chu Nguyên Canh cũng từng hỏi mẫu phi trong cung, mẫu phi, người đi cầu Phụ hoàng, cho con cùng nghe Thái phó giảng bài, được không?
Khi đó mẫu phi không nghĩ tới có một ngày ông ta được kế thừa đại thống, nghe ông
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thanh-mai-cua-thu-phu-dai-nhan/1605403/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.