Đôi mắt đen láy của Hoắc Giác nhìn nàng không rời.
Hắn đã tắm gội khi về phòng, thay bộ quan phục đỏ rực bằng thường phục đen tuyền, khuôn mặt trắng trẻo như ngọc.
Khương Lê ngồi trên đùi hắn, trong lòng cảm thấy buồn cười, hắn hỏi câu ngốc nghếch gì vậy?
Sao nàng lại không vui? Thật sự là vui không thể kiềm chế được rồi!
“Ta đương nhiên là vui rồi, cả đời này cũng chỉ có lúc thành thân mới sánh được với tâm trạng hôm nay nhìn chàng diễu hành vinh danh thôi.”
Khương Lê nắm lấy vạt áo Hoắc Giác, cười tươi như hoa, áp sát vào má hắn, hôn “chụt” một tiếng, giọng nói mềm mại ngọt ngào: “Hoắc Giác, chàng thật sự rất giỏi! A Lệnh nhìn thấy bá tánh Lâm An đến chúc mừng chàng, cảm động đến đỏ cả mắt.”
Nói đến đây, Khương Lê không nhịn được cười thành tiếng.
Cái tên A Lệnh ngốc nghếch ấy, ngày thường hiếm khi thấy đệ ấy đỏ mắt. Tính đệ ấy dù gặp chuyện gì, phản ứng cũng chậm hơn người khác một nhịp, nên chưa từng thấy đệ ấy kích động bao giờ.
Nhưng hôm nay ở Phi Tiên lâu, người kích động nhất chính là đệ ấy.
Miệng cứ lẩm bẩm cái gì mà, đời người ngắn ngủi, một sĩ tử cả đời mong cầu ước chừng cũng chỉ như Hoắc Giác ca ca vậy. Cứu giúp vạn dân, được vạn dân kính yêu, sau này nhất định phải lấy Hoắc Giác ca ca làm gương.
Từ khi đến Thịnh Kinh, Khương Lệnh đến Thư viện Lộc Sơn học tập.
Thư viện Lộc Sơn ở Thịnh Kinh chỉ đứng sau Quốc Tử Giám, hơn hẳn Thư viện Chính
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thanh-mai-cua-thu-phu-dai-nhan/1605402/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.