Đôi mắt đen láy của Hoắc Giác nhìn nàng không rời.
Hắn đã tắm gội khi về phòng, thay bộ quan phục đỏ rực bằng thường phục đen tuyền, khuôn mặt trắng trẻo như ngọc.
Khương Lê ngồi trên đùi hắn, trong lòng cảm thấy buồn cười, hắn hỏi câu ngốc nghếch gì vậy?
Sao nàng lại không vui? Thật sự là vui không thể kiềm chế được rồi!
“Ta đương nhiên là vui rồi, cả đời này cũng chỉ có lúc thành thân mới sánh được với tâm trạng hôm nay nhìn chàng diễu hành vinh danh thôi.”
Khương Lê nắm lấy vạt áo Hoắc Giác, cười tươi như hoa, áp sát vào má hắn, hôn “chụt” một tiếng, giọng nói mềm mại ngọt ngào: “Hoắc Giác, chàng thật sự rất giỏi! A Lệnh nhìn thấy bá tánh Lâm An đến chúc mừng chàng, cảm động đến đỏ cả mắt.”
Nói đến đây, Khương Lê không nhịn được cười thành tiếng.
Cái tên A Lệnh ngốc nghếch ấy, ngày thường hiếm khi thấy đệ ấy đỏ mắt. Tính đệ ấy dù gặp chuyện gì, phản ứng cũng chậm hơn người khác một nhịp, nên chưa từng thấy đệ ấy kích động bao giờ.
Nhưng hôm nay ở Phi Tiên lâu, người kích động nhất chính là đệ ấy.
Miệng cứ lẩm bẩm cái gì mà, đời người ngắn ngủi, một sĩ tử cả đời mong cầu ước chừng cũng chỉ như Hoắc Giác ca ca vậy. Cứu giúp vạn dân, được vạn dân kính yêu, sau này nhất định phải lấy Hoắc Giác ca ca làm gương.
Từ khi đến Thịnh Kinh, Khương Lệnh đến Thư viện Lộc Sơn học tập.
Thư viện Lộc Sơn ở Thịnh Kinh chỉ đứng sau Quốc Tử Giám, hơn hẳn Thư viện Chính Đức không chỉ một bậc, tiên sinh dạy học ở đó đều là những đại nho nổi tiếng.
Nhưng Khương Lệnh đến đó rồi, lại luôn uể oải, không có tinh thần.
Người học ở Thư viện Lộc Sơn không phú thì quý, đến thư viện cầu học vấn là thật, nhưng phần nhiều là muốn nhân cơ hội này kết giao với những người có thân phận địa vị tương đương.
Dù sao sau này làm quan, học vấn là một chuyện, quan hệ lại là chuyện khác.
Khương Lệnh là con nhà buôn bán, trong nhà cũng không có ai làm quan to, ở thư viện bị người ta khinh rẻ. Nhưng những điều này đối với cậu cũng không tính là gì.
Cậu xưa nay không quan tâm người khác có thích cậu hay không, cậu thất vọng là bởi vì bầu không khí học tập ở Thư viện Lộc Sơn thật sự không được trong sạch.
Ở thành Đồng An, học trò ở Thư viện Chính Đức đa phần xuất thân nghèo khó, ai cũng vô cùng trân trọng việc được học ở thư viện, đều biết chỉ có học hành tốt mới có thể có lối thoát tốt.
Vì vậy, bầu không khí học tập ở Thư viện Chính Đức luôn rất tốt, không phân biệt xuất thân, ai học càng giỏi thì càng được người khác tôn trọng. Còn Thư viện Lộc Sơn thì ngược lại, xuất thân của một người còn quan trọng hơn cả tài năng của bản thân, con nhà nghèo khó ở đây quả thực bị coi thường.
Từ khi Khương Lệnh đến đây, luôn cảm thấy không có hứng thú với việc học ở Thư viện Lộc Sơn.
Nhưng những gì xảy ra hôm nay ở phố Trường An đã mang đến cho cậu một cú đánh lớn.
“A Lệnh nói, đệ ấy không cầu sau này có thể giống như chàng, thi đỗ Trạng nguyên, diễu hành vinh danh, chỉ mong sau này có thể làm một vị quan tốt được vạn dân yêu mến.” Khương Lê nói đến đây, lại nhìn Hoắc Giác mỉm cười, nói: “Hoắc Giác, hiện tại địa vị của chàng trong lòng A Lệnh chắc chắn đã vượt qua cả tỷ tỷ này rồi!”
Tiểu nương tử khi nói chuyện giống như một chú chim hoàng oanh nhỏ bé dễ thương, vừa hoạt bát vừa đáng yêu.
Hoắc Giác nhìn cô nương cười tươi như hoa, ngón tay thon dài chọc vào lúm đồng tiền bên khóe môi nàng, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má nàng.
Khương Lê cứng đờ người.
Mỗi lần hắn hôn nàng, đều, đều hôn chưa được bao lâu đã ôm nàng lên giường. Tuy hôm nay là ngày đại hỷ, làm chút chuyện thân mật cũng là lẽ thường tình.
Nhưng vấn đề là, hắn còn chưa dùng bữa tối. Hơn nữa, Đào Chu, Vân Chu đang canh giữ ở ngoài cửa, đang chờ bà vú ở nhà bếp đưa cơm tối đến, có thể sẽ vào bất cứ lúc nào.
Hắn không thể đòi “thưởng” vào lúc này được!
Khương Lê vội vàng ngước mắt lên, liền bắt gặp ánh mắt đen láy của hắn.
Chỉ thấy đôi mắt sâu thẳm kia ẩn chứa một chút ý cười trêu chọc, dường như đã đoán được nàng đang nghĩ gì trong lòng.
Nàng chưa bao giờ giấu được tâm sự trên mặt, vẻ mặt ngây thơ đó khiến trái tim Hoắc Giác nóng lên, lại cúi đầu chạm vào đôi môi mềm mại của nàng, ánh mắt không hề có chút dục v.ọng nào.
Khương Lê ngẩn người, mở to mắt, không cảm nhận được cảm giác áp bức khiến nàng không thể trốn thoát, lập tức hiểu ra vừa rồi là mình đã nghĩ nhiều.
Mặt nàng đỏ bừng, vội vàng xuống khỏi đùi hắn, chạy như bay ra cửa, nói: “Ta đi xem nhà bếp đã hâm nóng cơm tối xong chưa.”
Da mặt tiểu nương tử thật mỏng, không chịu được trêu chọc.
Hoắc Giác nhìn bóng lưng vội vàng bỏ chạy của Khương Lê, từ cổ họng phát ra một tiếng cười khẽ.
***
Ngày mùng hai tháng năm năm Thành Thái thứ sáu, Thiên tử mở tiệc Ân vinh tại Lễ Bộ, khoản đãi tân khoa Tiến sĩ.
Cũng vào ngày này, “Trạng Nguyên lâu” số 47 phố Thuận Lạc khai trương!
Dương Huệ Nương đặc biệt mời người xem ngày, nói ngày mùng hai tháng năm là ngày đại cát, ngay cả Thiên tử cũng chọn ngày này khoản đãi tân Tiến sĩ, có thể thấy là ngày hoàng đạo rất tốt.
Dương Huệ Nương bèn vỗ trán, quyết định khai trương quán rượu vào ngày này.
Hai tràng pháo đỏ nổ “đùng đoàng” trước cửa quán rượu, không bao lâu, trên mặt đất những mảnh giấy pháo vụn đã rơi đầy.
Khương Lê, Như Nương cùng mấy nha hoàn ra ra vào vào trong quán rượu, không bao lâu thì bê ra mấy vò rượu cao ngang nửa người, đập mạnh xuống đất trước cửa quán rượu.
Chỉ nghe “ầm” một tiếng, vò rượu vỡ tan, rượu đổ lênh láng khắp mặt đất, một mùi rượu nồng nàn đậm đà lập tức tỏa ra.
Phố Thuận Lạc được coi là phố hạng hai trong những con phố buôn bán ở Thịnh Kinh, nhưng ngày thường người qua lại cũng khá đông. Tuy vị trí số 47 hơi khuất, nhưng lúc này lại có pháo nổ, đập vò rượu, náo nhiệt như vậy nên đã thu hút không ít người đến xem náo nhiệt.
Có người tò mò nhìn tấm biển “Trạng Nguyên lâu” sáng bóng, lại nhìn cửa hàng có vẻ xập xệ này, không khỏi cười nhạo: “Khẩu khí thật lớn, chỉ cái quán rượu nhỏ này cũng dám gọi là “Trạng Nguyên lâu”?“
Tôn Bình canh giữ ở cửa quán rượu nghe thấy lời này, cũng không tức giận, chỉ mỉm cười, nói: “Lễ diễu hành vinh danh của Trạng nguyên ngày hôm qua, không biết vị huynh đài này đã xem chưa?”
Người nọ nói: “Đương nhiên là đã xem, hôm qua hơn nghìn bá tánh Lâm An lặn lội đường xa đến chúc mừng Trạng nguyên lang của chúng ta, chuyện này ở Thịnh Kinh ai mà không biết? Không dám giấu giếm, hôm qua ta tình cờ tận mắt chứng kiến cảnh tượng náo nhiệt đó!”
Tôn Bình gật đầu cười: “Thật không dám giấu giếm, vị Hoắc Trạng nguyên diễu hành hôm qua chính là con rể của bà chủ nhà ta. Trước kia khi Hoắc Trạng nguyên còn ở thành Đồng An là uống rượu bà chủ nhà ta ủ mà lớn lên. Nếu để ta nói, rượu bà chủ nhà ta ủ thật sự là loại rượu ngon nhất, ngay cả Trạng nguyên lang cũng thích uống.”
Lời này vừa nói ra, bá tánh xung quanh liền không nhịn được lên tiếng.
“Bà chủ này lại chính là mẹ vợ của Trạng nguyên lang? Khó trách lại đặt tên là ‘Trạng Nguyên lâu’!”
“Trạng nguyên lang tuổi còn trẻ đã cứu giúp nửa thành bá tánh , cả thành Lâm An đều ghi nhớ ân đức của hắn, hôm nay ta nhất định phải thử rượu của Trạng Nguyên lâu này!”
“Nói đi cũng phải nói lại, quả thật hương rượu của mấy vò rượu bị đập lúc nãy nồng đượm! Nếu rượu Trạng nguyên lang ưa thích, ắt hẳn sẽ không tồi.”
Cứ như vậy, ngày khai trương đầu tiên của “Trạng Nguyên lâu”, những bá tánh đã chứng kiến cảnh Hoắc Giác diễu hành hôm qua đều đổ xô vào quán rượu.
Dưới gốc cây du trước cửa quán rượu, Khương Lê ngẩng đầu nhìn tấm biển “Trạng Nguyên lâu” dát vàng, không nhịn được nở nụ cười.
Sau này, vị Trạng nguyên lang Hoắc Giác chính là tấm biển vàng của quán rượu nhà nàng, quán rượu nào cũng không thể sánh bằng!
***
“Trạng Nguyên lâu” là cửa tiệm cuối cùng ở cuối phố Thuận Lạc, chỉ cách một bức tường với đầu phố Thuận Lạc là đường lớn Hòe Thụ.
Lúc này, tại một cửa tiệm trang sức trên đường lớn Hòe Thụ, Chu Diệp đứng trong căn phòng ở lầu ba, nhìn qua cửa sổ hé mở về phía tiểu nương tử đang đứng dưới gốc cây du bên kia đường.
Tự lẩm bẩm một câu: “May mà hôm nay Nghị ca nhi bị cậu ruột kéo đi dự yến tiệc Ân vinh, nếu không ở đây mà nhìn thấy tiểu nương tử này, lại không biết sẽ nổi điên thế nào!”
Nói đến Nghị ca nhi, từ sau khi từ chùa Đại Tướng Quốc trở về, dường như đã bớt náo loạn, không còn như phát điên sai người đi tìm cái gì mà “quán rượu Dương Ký”, “tiểu nương tử họ Dương” nữa.
Hiếm khi thấy hắn ta trở lại bình thường, Chu Diệp cũng không muốn hắn vừa nhìn thấy tiểu nương tử này lại tái phát bệnh cũ.
Thật là!
Với thân phận Thế tử phủ Định Viễn Hầu, muốn nữ tử nào mà chẳng được? Sao cứ phải dây dưa với một người đã có chồng?
Chu Diệp xoa xoa ấn đường, nói với nha hoàn xinh đẹp đang chọn trang sức bên cạnh: “Chọn xong chưa?”
Nha hoàn xinh đẹp dịu dàng đáp: “Nô tỳ đã chọn xong, chưởng quỹ nói mới có một bộ trang sức ngọc trai đến từ Nam Hải, viên nào viên nấy đều to. Nô tỳ nghĩ Từ cô nương nhất định sẽ thích, nên đã chọn bộ này. Công tử có muốn xem qua không?”
Chu Diệp xua tay, vẻ mất kiên nhẫn: “Xem gì mà xem, cứ lấy bộ ngươi chọn là được!”
Hắn ta lười quan tâm nha đầu Từ Thư Dao kia thích hay không, dù sao nha đầu đó từ nhỏ được nuôi dưỡng ở quê, cũng chưa từng thấy qua thứ gì tốt đẹp, nào phân biệt được cái gì tốt, cái gì không tốt.
Một bộ trang sức tuỳ tiện là có thể qua mắt được rồi.
Nha hoàn xinh đẹp vừa nghe, khóe môi liền không nhịn được cong lên: “Từ cô nương vừa mới từ trang viên dưỡng bệnh trở về, nhận được trang sức công tử tặng, nhất định sẽ rất vui.”
Chu Diệp nhếch môi, không mấy để tâm.
Cả Kinh thành này ai mà không biết vị tiểu thư vừa được tìm về của phủ Trấn Bình Hầu cử chỉ thô lỗ, lời nói lỗ mãng, không có chút hiền thục nào của khuê các.
Nếu không phải mẫu thân nhất quyết bắt hắn ta thể hiện sự quan tâm đến vị hôn thê của mình, hắn ta lười tặng nàng ta trang sức.
Véo nhẹ vào má nha hoàn xinh đẹp, Chu Diệp thờ ơ nói: “Ngươi cũng chọn một bộ đi, kẻo về lại nói bản công tử thiên vị.”
Khuôn mặt xinh đẹp của nha hoàn lập tức nở rộ như hoa: “Cảm ơn công tử!”
***
Lễ Bộ, yến tiệc Ân vinh.
Tiếng đàn sáo du dương, vang vọng khắp nơi. Trên bàn tiệc, chén rượu chạm nhau, chúc tụng rôm rả.
Yến tiệc này là do Hoàng Đế ban cho các tân khoa Tiến sĩ, ngoài Thành Thái Đế đích thân đến, còn có mười vị đại thần đọc bài thi, Vệ sứ Loan Nghi Vệ, Lễ Bộ Thượng thư, Thị lang… đều tham dự.
Yến tiệc Ân vinh trước đây phần lớn chỉ mời các quan viên liên quan đến kỳ thi Hội. Nhưng Thành Thái Đế vốn thích “vua tôi cùng vui” nên các quan viên Kinh thành được mời dự tiệc cũng nhiều hơn.
Trong yến tiệc này, người được chú ý nhất đương nhiên là Tam đỉnh nguyên đứng đầu bảng vàng.
Lúc này, Hoắc Giác đang ngồi cùng với Bảng nhãn Tông Khuê, Thám hoa Tưởng Khải. Tông Khuê xuất thân từ thế gia Tịnh Châu, rất nhiều quan viên triều đình trên bàn tiệc hắn ta đều quen biết.
Có lẽ biết Hoắc Giác không cha không mẹ lại xuất thân hàn môn, hắn ta bèn rộng lượng giới thiệu cho Hoắc Giác các vị đại thần đang dự tiệc.
“Bên kia, người ngồi ở vị trí đầu là chủ khảo của kỳ thi Hội lần này, Lăng đại nhân Lăng Duệ, bên cạnh Lăng Thủ phụ là Hình bộ Thượng thư Tề Xương Lâm. Bàn bên cạnh, người ngồi ở vị trí đầu là phó chủ khảo Chu Dục Thành, bên cạnh ông ấy là Lễ bộ Thượng thư…”
“Còn ở góc kia, có một người mặt mày phong lưu. Người đó tên là Tiết Vô Vấn, là Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ, cũng là Thế tử của phủ Định Quốc Công. Đừng thấy người này suốt ngày cười cười có vẻ rất dễ gần, thực ra tâm địa nham hiểm. Ngày đầu tiên ta vào Kinh, bá phụ đã dặn ta, đừng chọc vào tên lãng tử họ Tiết kia.”
“À, đúng rồi, bá phụ của ta đang ngồi ở vị trí đầu bàn giữa. Kia kìa, chính là người mặt mày nghiêm nghị, trông như ai cũng thiếu ông ấy cả vạn lượng bạc, Tông Già Đại lý tự Khanh.”
Giọng nói của Tông Khuê rất nhỏ, hơn nữa người còn nghiêng về phía Hoắc Giác. Lẽ ra, người có thể nghe thấy hắn ta nói chỉ có Hoắc Giác nhưng không biết có phải trùng hợp hay không, vừa nhắc đến bá phụ của mình, Tông Già bên kia liền quay đầu nhìn lại.
Tông Già quanh năm lạnh lùng, vừa uy nghiêm vừa nghiêm khắc. Trong Tông gia ở Tịnh Châu, ai ai cũng sợ ông ấy, chỉ có Tông Úc và Tông Khuê là không sợ ông ấy lắm.
Tông Khuê vừa định giơ tay vẫy chào bá phụ, lại thấy ánh mắt ông ấy chuyển sang nhìn chằm chằm vào Hoắc Giác.
Hoắc Giác đương nhiên cũng nhận ra ánh mắt của Tông Già, thản nhiên ngẩng đầu, nhìn vị Đại lý tự Khanh đã ngoài năm mươi kia một cái, sau đó bình tĩnh gật đầu chào hỏi.
Đúng lúc này, một giọng nói the thé từ ngoài đại sảnh vọng vào: “Hoàng thượng giá lâm!”
Tay cầm chén rượu của Hoắc Giác hơi khựng lại, nghiêng đầu nhìn về phía cửa chính của chính điện, thấy một bóng người màu vàng sáng chậm rãi bước vào.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.