Trong xe ngựa, theo ánh mắt Tiết Chân nhìn ra ngoài, Tào thị chỉ thấy một bóng hình cao lớn quen thuộc đến lạ.
Nghĩ ngợi một hồi, bà ta mới nhớ ra, chẳng phải người nọ chính là học trò mà phu quân Tiết Mậu từng hết mực coi trọng hay sao?
Hình như tên là Hoắc Giác.
Bà ta và Tiết Mậu còn từng dự hôn lễ của người này, khi đó cả đại sảnh toàn là đám thương nhân quê mùa ở phố Chu Phúc, khiến bà ta ghê tởm vô cùng.
Lúc này, Tào thị cũng nhớ đến tâm tư thầm kín của nữ nhi Tiết Chân đối với Hoắc Giác, thấy nữ nhi nhìn người nọ không rời mắt, bà ta vội vàng nghiêng người kéo rèm che, chắn tầm mắt Tiết Chân, nghiêm giọng nói: “Chân nhi, tỉnh táo đầu óc đi! Con giờ là thê tử của Tào Phỉ!”
Đôi mắt đen láy của Tiết Chân bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Tào thị, cong môi cười nói: “Mẹ yên tâm, Chân nhi sẽ không làm chuyện dại dột nữa.”
Từ khi gả cho Tào Phỉ, Tiết Chân mới thật sự hiểu được cảm giác được người ta tôn kính, đứng trên vạn người.
Tào gia vốn là đại gia tộc ở phủ Giang Lăng, Tào Phỉ lại tài hoa hơn người, sau khi đỗ Giải nguyên phủ Giang Lăng, ngay cả Tri phủ đại nhân cũng đích thân thiết yến khoản đãi hắn ta.
Là gia quyến, Tiết Chân cũng tham dự yến tiệc đó.
Khi ấy, phu nhân Tri phủ đối đãi với nàng ta vô cùng thân thiện, các phu nhân của những đại hộ khác ở phủ Giang Lăng càng ra sức nịnh bợ, như thể muốn coi nàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thanh-mai-cua-thu-phu-dai-nhan/1605406/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.