Khương Lê tay nắm chặt hai túi thơm, thở hổn hển nói với Hoắc Giác: “A tỷ sai Ám Nhất đưa túi thơm đến, nói là túi thơm chuẩn bị cho chàng có công dụng giúp tỉnh táo, nên ta vội vàng mang đến cho chàng.”
Có lẽ vì chạy vội quá nên hai má tiểu nương tử ửng hồng, một lọn tóc mai còn dính bên má, đôi mắt nai ươn ướt tròn xoe ánh lên ý cười đắc ý.
Hoắc Giác không cần nghĩ cũng biết vừa rồi Khương Lê nhất định là lén mẹ chạy đến, không khỏi thấy buồn cười, tiểu nương tử của hắn chạy trông như con nai nhỏ trong rừng núi.
Trước đây từng nghe Trương Oanh Oanh kể, khi họ ở núi Thanh Đồng bị heo rừng đuổi, Khương Lê chạy nhanh như nai con, sau đó còn lăn xuống sườn núi, cả người đầy thương tích trở về phố Chu Phúc.
Lúc đó hắn tưởng nàng bị người ta ức hiếp, trong lòng rất tức giận, ai ngờ tiểu cô nương lại xấu hổ, ấp úng nói là bị heo đuổi.
Hoắc Giác đưa tay vén lọn tóc đen trên má nàng ra sau tai, nói: “Nếu a tỷ đưa túi thơm đến, mẹ đương nhiên sẽ không ngăn cản nàng đưa đến thư phòng. Lần sau đừng chạy nhanh quá, kẻo lại ngã.”
Khương Lê hoàn toàn quên mất chuyện trước đây bị heo rừng đuổi, bộ dạng chật vật còn bị Hoắc Giác nhìn thấy, trong lòng còn nghĩ nàng rất nhanh nhẹn, nào có ngã bao giờ.
“Không phải vì ta muốn nhanh chóng đưa túi thơm cho chàng sao?”
Nàng hờn dỗi, đưa tay muốn rút túi thơm bên hông hắn, túi thơm đó là nàng làm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thanh-mai-cua-thu-phu-dai-nhan/1605407/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.