Đêm qua náo nhiệt đến khuya, giấc ngủ của Vệ Xuân kéo dài hơn thường lệ. Khi nàng tỉnh dậy, Tiết Vô Vấn đã đến Trấn Phủ Ty thẩm vấn phạm nhân.
Đồng ma ma cùng Liên Kỳ, Liên Cầm đã canh giữ ngoài cửa từ sớm. Nghe thấy tiếng động Vệ Xuân thức giấc, bèn gõ cửa nhẹ giọng hỏi: “Di nương đã dậy chưa?”
Vệ Xuân liếc nhìn giá gỗ trống không, thấy chậu nước rửa tay đêm qua đã được dọn đi, nàng thở phào nhẹ nhõm: “Ma ma, vào đi.”
Đồng ma ma vào hầu hạ Vệ Xuân rửa mặt chải đầu, thấy bàn tay trắng nõn của nàng hơi ửng đỏ, không khỏi nhíu mày: “Tay di nương sao lại đỏ lên thế này? Có phải đêm qua bôi hương cao chưa đủ không?”
Dái tai Vệ Xuân lập tức đỏ ửng, mọi chuyện đêm qua lại hiện về trong tâm trí.
Nàng vẫn còn nhớ rõ sau khi mình nói xong những lời ấy, Tiết Vô Vấn nghiêng người, chống tay lên đầu, im lặng nhìn nàng hồi lâu. Trong đôi mắt đào hoa phiếm hồng là một thứ tình cảm sâu đậm khiến người ta khó lòng chịu đựng nổi.
Một lúc lâu sau, hắn mới cắn mạnh lên môi nàng, giọng khàn khàn: “Lần tới ta nghỉ phép, nguyệt sự của nàng cũng hết rồi. Ngày đó chúng ta không đi đâu cả, chỉ ở trên giường, được không?”
Nhìn hắn kìa! Miệng chó không mọc được ngà voi!
Khi hắn nhìn nàng sâu đậm như vậy, Vệ Xuân còn tưởng hắn muốn nói điều gì nghiêm túc, ai ngờ vừa mở miệng lại là những lời ong bướm.
Hắn nói ra những lời ấy, lại không cho nàng nói “không”, một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thanh-mai-cua-thu-phu-dai-nhan/1605409/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.