Năm Thừa Bình thứ sáu, Triệu Bảo Anh vào cung. Vừa đặt chân đến, có người hỏi hắn từ đâu tới.
Hắn đáp đến từ huyện Định Phong, U Châu. Nghe vậy, người kia lắc đầu: “Chưa từng nghe qua.”
Triệu Bảo Anh không lấy làm lạ. Huyện Định Phong nhỏ bé, tuy cũng là huyện biên giới, nhưng nào sánh được với Túc Châu có Định Quốc Công trấn giữ hay Thanh Châu có quân Hoắc gia.
Huyện Định Phong chỉ có loạn lạc, nghèo khó, cằn cỗi.
Quan lại chỉ mong kiếm chút công trạng rồi rời khỏi chốn khỉ ho cò gáy này. Dân chúng thì học đòi man di, cướp bóc lẫn nhau, tự bào chữa rằng thà của rơi vào tay người mình còn hơn để ngoại tộc cướp mất.
Thượng bất chính, hạ tắc loạn, trẻ con từ nhỏ đã chứng kiến cảnh ấy, lớn lên cũng nhiễm thói hư tật xấu.
Sinh ra ở nơi đó thật không may mắn, như hắn, như Như Nương.
Mẹ Như Nương sinh nàng khó nhọc, gắng gượng sinh nàng xong thì tắt thở.
Như Nương sinh ra yếu ớt như mèo con, chậm nói, ba tuổi mới bập bẹ được vài tiếng, lại còn nói lắp bắp.
Bọn trẻ xung quanh hay bắt nạt nàng, ném đá vào nàng, mắng nàng là đồ nói lắp, nói nàng khắc chết mẹ mình.
Cha nàng làm tiên sinh dạy vỡ lòng ở tư thục, đám trẻ con gọi ông là Lâm phu tử. Mất vợ, cha mẹ lại không ở bên, Lâm phu tử suy sụp, có lúc Như Nương khóc đói cũng chẳng buồn đút cho nàng hớp cháo.
Nhà Triệu Bảo Anh ở gần nhà Như Nương, mẹ hắn và mẹ nàng cũng thân thiết.
Như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thanh-mai-cua-thu-phu-dai-nhan/1605416/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.