Triệu Bảo Anh hé mắt, mân mê viên tràng hạt gỗ nhẵn bóng trong tay rồi khéo léo đặt nó vào rãnh của chiếc nhẫn vàng khảm ngọc trên ngón tay.
Chiếc nhẫn ngọc này là do ông ấy đặc biệt tìm thợ thủ công chế tác, dùng ngọc Hòa Điền thượng hạng, vàng ròng đúc nên, chỉ để chứa viên tràng hạt gỗ xám xịt, tầm thường kia.
Người đàn ông mặt mày âm nhu khẽ thẳng người, nhìn qua khe cửa sổ vừa mở ra, hướng về phía mặt trời chói chang, nói: “Hôm nay trời đẹp, không đến trai đường, đi thẳng đến Tiểu trúc Chiếu Tính, lát nữa sai tiểu sa di mang cơm chay tới.”
Tiểu trúc Chiếu Tính nằm ở phía sau núi chùa Đại Tướng Quốc, là Phật đường được những gia tộc không mấy hiển hách ở Thịnh Kinh dùng để thờ cúng tổ tiên.
Năm đầu tiên Triệu Bảo Anh đứng vững gót chân trong cung đã mua một bài vị ở Tiểu trúc Chiếu Tính này, chuyên để thờ phụng mẫu thân.
Nay địa vị của ông ấy trong cung đã khác xưa rất nhiều, với quyền thế hiện tại, muốn đổi cho mẫu thân một nơi thờ cúng tốt hơn cũng không phải chuyện khó, ví dụ như lầu Đại Bi, nơi có phong thủy tốt nhất để thờ bài vị ở chùa Đại Tướng Quốc.
Nhưng Triệu Bảo Anh biết mẫu thân là người trọng tình nghĩa, đã ở Tiểu trúc Chiếu Tính này lâu rồi, chắc chắn không muốn dời đi.
Trước kia, khi bệnh nặng, bà thường nói với ông ấy: “Sau này, khi mẹ mất đi, đừng chôn cất mẹ quá xa nhà, mẹ sống ở đây hơn nửa đời rồi, không nỡ rời đi.”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thanh-mai-cua-thu-phu-dai-nhan/1605418/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.