Trên chiếc bàn nhỏ, làn khói nhẹ bay lên từ lư hương hình núi, hai chén trà Lư Sơn Vân Vụ thượng hạng bên cạnh đã nguội lạnh.
Từ khi tiểu nương tử xuất hiện trên phố Trường An, Tuyên Nghị đã đặt chén trà xuống, vén rèm lên, ánh mắt lạnh lẽo dõi theo nàng từ đầu đến cuối.
Chu Diệp và Tuyên Nghị đã thân thiết từ nhỏ, có thể nói là như hình với bóng. Hắn ta vẫn tự hào rằng mình hiểu rõ Tuyên Nghị, nhưng gần đây hành động của Tuyên Nghị khiến Chu Diệp hoàn toàn không hiểu nổi.
“Đệ cứ nhìn chăm chăm vào tiểu nương tử như vậy để làm gì? Đã nói rồi, đó là nghĩa muội của Tiết Vô Vấn, không thể trêu chọc được. Trước đây đệ bảo mình bị trúng tà, ta còn không tin, giờ thì ta hoàn toàn tin rồi. Ngày mai ta sẽ mời mấy đạo sĩ đến, cho đệ uống vài bát nước phù chú để trừ tà.”
Chu Diệp vừa nói vừa cầm quạt giấy đập mạnh xuống bàn, như muốn đánh thức Tuyên Nghị, vẻ mặt đầy khó hiểu.
Tuyên Nghị lặng lẽ lắng nghe, đợi đến khi Chu Diệp nói mệt mới cất giọng trầm trầm: “Biểu ca, huynh không hiểu đâu. Nàng vốn phải là của ta, có gả đi cũng phải gả cho ta. Ai dám cưới nàng, ta sẽ dám giết kẻ đó.”
“Nghị đệ, đệ nghe xem, đệ đang nói gì vậy? Đệ bị ma làm mê muội rồi sao? Nếu nàng ấy là một phụ nhân bình thường thì cũng được, đệ muốn cướp thì cướp. Nhưng nàng ấy là nghĩa muội của Tiết Vô Vấn, đệ thật sự muốn khiến phủ Định Viễn Hầu và
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thanh-mai-cua-thu-phu-dai-nhan/1605447/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.