Trong căn phòng tân hôn rộng lớn, đầu ngón tay Khương Lê khẽ vuốt ve đôi môi, đầu óc vẫn còn hơi choáng váng.
Lúc nãy Hoắc Giác đã hôn lên môi nàng qua tấm khăn che mặt, để lại một câu “Đợi ta” rồi ra ngoài.
Tấm khăn che mặt màu đỏ chỉ là một lớp lụa mỏng, hoàn toàn không thể ngăn được đôi môi mềm mại ấm áp của hắn, đầu lưỡi ẩm ướt và hơi thở nóng bỏng mang theo mùi rượu nhẹ nhàng.
Mặt Khương Lê nóng lên.
Vừa rồi hắn hôn nàng, nàng vẫn chưa kịp phản ứng, đến khi hắn đi rồi mới muộn màng ngẫm nghĩ về nụ hôn có lẽ không thể gọi là hôn đó.
Sao hắn… lại vội vàng như vậy?
Dù sao thì cách lúc động phòng cũng… cũng không còn lâu nữa…
Nghĩ đến đây, Khương Lê cảm thấy miệng lưỡi khô ran.
Bên kia Hoắc Giác vừa ra khỏi Đông viện, đã có người tiến lên bẩm báo: “Tiết sơn trưởng và phu nhân của ngài ấy đã đến.”
Hoắc Giác khẽ gật đầu, nói: “Đi nói với ma ma một tiếng, mang chút đồ ăn đến phòng tân hôn.” Nói xong bèn bước đi về phía tiền sảnh.
Tiết Mậu vốn rất được kính trọng ở thành Đồng An, vừa vào Như Ý viên, ông ấy và Tào thị đã được hạ nhân dẫn đến ngồi ghế trên.
Tào thị liếc mắt nhìn những vị khách tầm thường thô tục xung quanh, thầm tạ ơn trời vì đã gửi Tiết Chân đến thành Dương Châu, gả về nhà mẹ đẻ.
Nếu không, bắt bà ta ăn tiệc cưới cùng với những thương hộ phố Chu Phúc này, e rằng cả bữa ăn tối hôm qua
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thanh-mai-cua-thu-phu-dai-nhan/1605481/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.