Sáng hôm sau, Tiết Vô Vấn vừa thức dậy, Vệ Xuân cũng tỉnh giấc. Nàng cố gắng xuống giường, tỉ mỉ mặc áo Phi Ngư phục cho hắn.
Hắn gầy đi nhiều, chiếc thắt lưng trước kia vừa vặn giờ đã hơi lỏng.
Vệ Xuân cay nơi sống mũi, cuối cùng vẫn là đau lòng.
Tiết Vô Vấn thấy nàng đỏ hoe khóe mi, khẽ cười, nâng cằm nàng lên, nói: “Sao vậy? Sợ ta không thể bình an trở về?”
Vệ Xuân nói: “Chàng phải bình an trở về.”
“Đó là điều tất nhiên, chỉ cần nàng còn ở đây, ta dù bò cũng sẽ bò đến tìm nàng.” Tiết Vô Vấn cúi đầu, chạm trán nàng, mỉm cười nói: “Vệ Đại nương tử giờ đã biết lang quân Tiết gia yêu nàng đến nhường nào rồi chứ?”
Vệ Xuân khẽ run mi: “Ta biết.”
Trời dần sáng, Tiết Vô Vấn nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Ta phải đi rồi.”
“Ừm.”
“Nàng phải ăn nhiều một chút, ngủ nhiều một chút, đừng cố bế A Thiền, đứa nhỏ đó ăn còn nhiều hơn cả nàng, nàng làm mẹ phải cố gắng lên chứ.”
“Được.”
Dặn dò tỉ mỉ một hồi, Tiết Vô Vấn đặt túi thơm nàng làm cho hắn hôm qua vào trong ngực, xoay người ra cửa.
Hai ngày sau, Vệ Xuân gửi thư cho trại Bạch Thủy.
Sáu ngày sau, tức ngày hai mươi mốt tháng mười, Vệ Xuân gặp Hoắc Giác ở Vô Song viện.
Vệ Xuân bảo hắn bỏ Xảo Sĩ quan tượng trưng cho thân phận thái giám trên đầu xuống, tự tay búi tóc và đội Lễ quan cho hắn.
“A Cẩn của chúng ta chỉ có thể do tỷ tỷ làm lễ đội mũ cho, làm xong lễ này, đệ chính
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thanh-mai-cua-thu-phu-dai-nhan/1870747/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.