Xuân về, đối với Vệ Xuân mùa xuân chỉ là một tiết trời thích hợp bày yến tiệc mừng xuân, dạo chơi thưởng ngoạn hoa cỏ. Thế nhưng mùa xuân năm Thừa Bình thứ hai mươi chín, e rằng cả đời nàng cũng chẳng muốn hồi tưởng lại.
Đáng lẽ phải là tiết trời chim én bay lượn, cỏ cây đâm chồi nảy lộc, tràn đầy sinh khí, vậy mà bỗng chốc trời đất như sụp đổ.
Mới mấy hôm trước, ông nội còn vỗ về tay nàng, ôn tồn nói rằng Hoàng thượng nhân từ sáng suốt, chắc chắn không để Thái tử cùng Thái tôn chịu oan khuất.
Thế mà chỉ trong chớp mắt, phủ Thái tử vội vã bị định tội, Vệ gia cùng Hoắc gia vốn có quan hệ mật thiết với phủ Thái tử cũng khó tránh khỏi bị công kích, bị gán cho tội danh mưu phản.
Họ thậm chí còn chưa kịp kêu oan, cả Vệ phủ đã chìm trong biển lửa.
Giữa đêm khuya thanh vắng, khi mọi người còn đang say giấc nồng, quan binh đã bao vây Vệ phủ tầng tầng lớp lớp. Những mũi tên mang theo lửa trong tiếng “vút vút” đan xen thành một tấm lưới trời khổng lồ, giam cầm người trong phủ không lối thoát, giữa làn khói mù mịt, chúng tàn sát bừa bãi.
Thạch ma ma cùng Ngọc Thư liều chết ngăn cản vài tên quan binh, hét lớn về phía Ngọc Cầm: “Chạy! Mang theo cô nương chạy mau!”
Ngọc Cầm cõng nàng, như phát cuồng chạy trốn, nhưng họ không thể thoát, hoàn toàn không thể thoát.
Những mũi tên lóe lên ánh sáng lạnh lẽo bắn ra từ bốn phía, một mũi, hai mũi, ba mũi, tất cả đều găm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thanh-mai-cua-thu-phu-dai-nhan/1870757/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.