Nói đến cũng chẳng trách sao Ám Nhất lại bảo chủ tử nhà mình đang xuân tâm nhộn nhạo.
Ai bảo hắn ta không chỉ một lần bắt gặp vị Thế tử nhà mình vào lúc đêm khuya thanh vắng, lấy ra một cái túi thơm nhìn chăm chú. Lần trước, cũng chính là đêm hôm kia, Thế tử còn đưa túi thơm lên mũi ngửi ngửi.
Cảnh tượng ấy… có phần rợn người.
Nam nhân si tình đều rợn người đến vậy sao? Còn rợn người hơn cả trong hí khúc…
Thôi thị nghe lời Ám Nhất, khóe môi giật giật.
Ám Nhất là hộ vệ của con trai bà ấy, nhỏ hơn Tiết Vô Vấn một tuổi, ngày thường rảnh rỗi thích xem hí khúc. Chắc là xem hí khúc nhiều quá nên lời nói ra luôn khiến người ta giật mình.
Ví dụ như bây giờ, dùng từ “xuân tâm nhộn nhạo” để hình dung đứa con trai lạnh lùng của bà, Thôi thị tuyệt đối không tin.
Nếu con trai bà thật sự có ý trung nhân, bà ấy nhất định sẽ vui mừng thay nó cầu thân.
Tiểu tử đó cũng hiểu rõ trong lòng, đã ba lần bảy lượt nói với bà ấy, nếu có cô nương nào vừa ý sẽ nói với bà ấy, để bà ấy khỏi phải tự ý tác hợp, ép nó phải hối hôn.
Hiện tại nó chưa nói với bà ấy, tức là vẫn chưa gặp được ý trung nhân.
Thôi thị xoa xoa ấn đường, nói với Ám Nhất: “Ta biết rồi, ngươi cùng Thế tử đường xa mệt mỏi, lui xuống nghỉ ngơi đi.”
Tiết Vô Vấn rời khỏi Kính Trập viện đi thẳng đến tường thành, đứng đó phóng tầm mắt nhìn ra xa, chỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thanh-mai-cua-thu-phu-dai-nhan/1870759/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.