Hôm ấy, Thanh Vân quán đón tiếp rất đông người. Vệ Xuân vì thương tích ở chân nên không đến Đạo tràng nghe giảng, chỉ an tĩnh ngồi lại Tĩnh đường ở phía sau.
Nàng vốn tính ưa yên tĩnh, ngồi xếp bằng trên bồ đoàn cạnh cửa sổ, lắng nghe tiếng gió núi, tiếng ve ngân nga giữa mùa hạ, quả là một khung cảnh thanh tĩnh, dễ chịu.
Chỉ là không hiểu sao ngày hôm đó, nàng đọc quyển Đạo kinh thủ bút của Tố Thập tỷ mà chẳng thấm được nửa chữ.
Nàng luôn cảm thấy trong tiếng gió, tiếng ve, cả tiếng lá cây xào xạc ngoài kia, như có một giọng nói trầm ấm gọi “Vệ Uyển Uyển”.
Thời gian thoi đưa, chớp mắt đã đến ngày mồng năm tháng tám.
Hôm nay là ngày thọ yến của lão gia Vệ Hạng, ông nội Vệ Xuân. Từ sớm, đám gia nhân trong phủ đã tất bật chuẩn bị, đèn lồng bảy sắc treo kín mái hiên, gió thổi qua lại phát ra tiếng xào xạc, thật náo nhiệt.
Tiệc rượu bắt đầu từ giờ Thân, nâng chén chúc tụng suốt hai canh giờ mới tàn.
Đến chập tối, đài hí khúc ở Phương Phi viên nổi trống gõ chiêng, khách khứa no say được gia nhân dẫn lối đến Phương Phi viên.
Vệ Xuân vừa khỏi vết thương ở chân, cố ý đi chậm lại vài bước, thong thả đi phía sau mọi người.
Gần đến Phương Phi viên, Ngọc Thư bỗng chỉ tay về phía một cái đình nghỉ mát, nói: “Cô nương mau nhìn, kia có phải là Đại công tử và Tiết Thế tử không?”
Vệ Xuân ngước mắt nhìn, chỉ thấy bốn góc mái đình treo đèn lồng, hai vị lang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thanh-mai-cua-thu-phu-dai-nhan/1870760/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.