Nghe tiếng chuông cửa vang lên, Trương Di Phàm đặt đĩa trái cây trong tay xuống, ngoái nhìn về phía huyền quan:
“Dì Phương, có phải chồng tôi về rồi không?”
Dì Phương mở cửa, nhìn rõ người bên ngoài thì quay lại cười đáp:
“Phu nhân, là cậu chủ về ạ.”
Trương Di Phàm vừa nghe vậy lập tức bật dậy khỏi sofa, nhanh chân chạy ra cửa. Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, bà vội vàng kéo con trai vào nhà:
“Sao con về cũng không nói trước một tiếng? Để mẹ bảo dì Phương chuẩn bị sớm mấy món con thích ăn chứ.”
“Phu nhân, bây giờ tôi chuẩn bị vẫn còn kịp.” Dì Phương cười híp mắt tiếp lời, “Bà và thiếu gia cứ từ từ trò chuyện.”
“Mẹ, mẹ đừng làm như mấy năm không gặp con thế chứ? Tuần trước chúng ta mới vừa gặp nhau mà.” Mẫn Dục Hàn bất đắc dĩ nhìn mẹ mình. Rõ ràng đã gần năm mươi rồi mà còn giữ nguyên dáng vẻ nhõng nhẽo của một cô gái nhỏ, toàn bộ đều là do người cha “sủng thê cuồng ma” nhà này tạo thành.
Trương Di Phàm bĩu môi, giả vờ tức giận:
“Bảo bối, sao con lại nói chuyện với mẹ như vậy chứ!”
“Con đã nói rồi, mẹ đừng gọi con như thế.” Mẫn Dục Hàn vừa than phiền, vừa đi vào phòng khách, tiện tay ném túi xuống sofa rồi ngồi phịch xuống.
Trương Di Phàm cười, theo sát lại ngồi cạnh con:
“Thế hôm nay con về đặc biệt thế này, là nhớ mẹ phải không?”
“Không phải.” Mẫn Dục Hàn liếc bà một cái, giọng nhàn nhạt:
“Con đưa Chiêu Chiêu về nhà, tiện thể ghé qua đây.”
Nghe đến cái tên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thanh-mai-ngoan-ngoan-bao-phu-thai-phi-duong/2877875/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.