Sáng hôm sau, khi trời còn chưa sáng hẳn, Mẫn Dục Hàn đã đúng giờ đến trước cửa nhà họ Thẩm.
Người mở cửa là quản gia lâu năm – Yến Đan.
“Thiếu gia Mẫn.” – Yến Đan nhìn thấy anh, hơi gật đầu, giọng điệu như thường lệ vẫn đầy kính trọng.
Mẫn Dục Hàn mỉm cười đáp lại, giọng điệu ôn hòa:
“Yến thúc, chào buổi sáng.”
Yến Đan nghiêng người nhường lối, lễ phép nói:
“Tiểu thư còn đang chuẩn bị trên lầu, mời cậu vào phòng khách ngồi đợi một lát.”
“Được, làm phiền chú rồi.” – Anh gật đầu cảm ơn, sau đó sải bước tiến vào nhà họ Thẩm.
Trong phòng khách, Tần Nhược Đường và Thẩm Nghiễn Chu đã dậy từ sớm, đang ngồi trên sofa uống trà. Nghe tiếng cửa, cả hai gần như đồng thời ngẩng đầu.
Thấy họ, Mẫn Dục Hàn lập tức lễ phép chào:
“Chào buổi sáng, chú, dì.”
Thẩm Nghiễn Chu gật đầu, đặt chén trà xuống:
“A Hàn, ngồi đi.”
Nghe vậy, anh mới ngồi xuống sofa, Thẩm Nghiễn Chu đưa cho anh một tách trà:
“Uống đi.”
“Cảm ơn chú.” – Mẫn Dục Hàn vừa nói vừa nhận lấy.
Thẩm Nghiễn Chu nhìn anh, giọng trầm ổn:
“Sau khi Chiêu Chiêu quay lại trường, vẫn cần làm phiền con chăm sóc nhiều hơn.”
“Chú yên tâm.” – Mẫn Dục Hàn lập tức đáp, giọng dứt khoát – “Con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Chiêu Chiêu, tuyệt đối không để những chuyện trước kia có cơ hội tái diễn.”
Câu nói vừa thốt ra, bầu không khí trong phòng khách thoáng chững lại.
Ánh mắt Tần Nhược Đường nhìn anh dần dịu xuống, trong giọng nói xen lẫn một chút xót xa:
“A Hàn,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thanh-mai-ngoan-ngoan-bao-phu-thai-phi-duong/2877901/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.