Beta: Lam Dương
“À...Chừng nào thì anh nước chanh lên sân khấu?” Tiểu Thỏ gật đầu, tiếp tục hỏi.
“.....” Thầy giáo Triệu lộ vẻ mặt không biết nói gì, quay đầu lại nhìn Tiểu Thỏ, thấp giọng hỏi: “Cô bé, trong mắt em chỉ có mỗi anh nước chanh nhà em thôi sao?”
“Vâng.” Tiểu Thỏ dùng sức gật đầu.
“Anh nước chanh của em sẽ lên sân khấu thứ hai.” Thầy giáo Triệu cúi đầu lật qua lật lại tờ giấy ghi tiết mục trong tay, lại nói với Tiểu Thỏ: “Đúng lúc lớp chúng ta cần một người lên tặng hoa, hay là để cho em lên nhé?”
“Lên tặng hoa cho anh nước chanh sao ạ?” Tiểu Thỏ nhất thời hào hứng.
“Không phải, anh nước chanh của em chỉ minh hoạ thôi, em phải tặng hoa cho người múa dẫn đầu kia kìa.” Thầy giáo Triệu nói, vẻ mặt buồn cười nhìn cô.
“Vậy ạ?” Tiểu Thỏ nghĩ nghĩ rồi cười tít mắt, nói: “Vậy thì em đi tặng hoa.”
“Được được, một lát em phải chú ý nhìn cho kĩ, cái người mặc váy màu đỏ ở chính giữa hàng thứ nhất chính là người múa dẫn đầu.” Thầy giáo Triệu cẩn thận dặn dò.
Trên sân khấu, lời giới thiệu của của người dẫn chương trình vừa kết thúc, đã có tiếng nhạc du dương vang lên, một đám nữ sinh mặc váy múa màu trắng từ hai bên sân khấu nối đuôi nhau đi ra.
“Tuyết hoa cỏ, tuyết hoa cỏ, bình minh mỗi sáng sớm nghênh đón tôi, nó trắng tinh lại trong suốt, thấy nó tôi có nhiều vui vẻ...”
Trong tiếng nhạc của bài <Tuyết hoa cỏ>, những nữ sinh mặc váy múa màu trắng xoay tròn tuyệt đẹp,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thanh-mai-ngoc-nghech-truc-ma-yeu-nghiet-qua-phuc-hac/2111058/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.