Beta: Dương Lam
“Một lát nữa em lên sân khấu từ bên kia, bên kia có bậc thang, em có thấy không?” Thầy Triệu có phần không yên tâm, chỉ lại vị trí trên sân khấu, dặn dò Tiểu Thỏ.
“Vâng!” Tiểu Thỏ gật đầu như giã tỏi.
Lúc thầy Triệu đang chuẩn bị tiếp tục dặn dò thêm gì đó nữa, một cô bé đã cầm bó hoa đi tới, khom lưng nói: “Thầy Triệu, hoa để tặng của thầy ở đây.”
“Được rồi, cám ơn em!” Thầy Triệu cười tít mắt nhận bó hoa từ tay cô bé kia, nói cảm ơn rồi lại nhìn Tiểu Thỏ ngồi chăm chú xem biểu diễn cạnh mình, lo lắng lắc đầu, cầm cánh tay nho nhỏ của cô, nói: “Thôi, vẫn nên để thầy dẫn em qua. Hội trường này rất lớn, em đừng chạy lung tung.”
Tiểu Thỏ quay đầu lại, đôi mắt nhìn chằm chằm thầy Triệu một lúc lâu, đột nhiên mở miệng nói: “Chú, chú thật nhiều chuyện.”
“... “ Thầy Triệu sửng sốt, nháy mắt cảm thấy... Mình bị ghét bỏ rồi... “Vậy em có lên tặng hoa nữa không?”
“Đi, đi, đi chứ ạ!” Tiểu Thỏ vội vã đứng dậy khỏi ghế ngồi, đi theo thầy Triệu tới chỗ bậc thang lên sân khấu.
Hai người đứng ngay cạnh bậc thang, lại tiếp tục xem biểu diễn một lúc, đến lúc biểu diễn kết thúc, Trình Chi Ngôn đứng dậy từ phía sau đàn Piano, cùng với tất cả các học sinh vừa khiêu vũ cúi đầu cảm ơn người xem bên dưới.
Trong Đại Lễ Đường lại là một tràng tiếng vỗ tay như sấm.
“Đi đi, nhanh lên!” Thầy Triệu khẽ đẩy vào vai Tiểu Thỏ, một tay cầm bó hoa trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thanh-mai-ngoc-nghech-truc-ma-yeu-nghiet-qua-phuc-hac/2111059/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.