Ba Tiểu Thỏ hơi run sợ một chút sau đó đưa tay sờ râu trên mặt mình, nhịn không được cười cười.
Mẹ Tiểu Thỏ đi tới từ phía sau, nhìn cách ăn mặc con gái nhà mình, cười nói: "A, hôm nay Tiểu Thỏ hình như trắng hơn một chút."
"Đương nhiên rồi, con trang điểm." Vẻ mặt Tiểu Thỏ tự hào nhìn mẹ mình nói: " Là bác Chu giúp con bôi."
"Ừm, lại còn có điểm đỏ a." Mẹ Tiểu Thỏ cười tít mắt hỏi.
"Đúng vậy." Tiểu Thỏ liên tục gật đầu.
"Tiểu Thỏ thật xinh đẹp." Ba Tiểu Thỏ đầy ý cười nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Thỏ, một tay lấy ôm cô ngồi ở trên bả vai mình, giọng nói trầm ấm: " Đi nào, về nhà thôi."
Tiểu Thỏ nhịn không được khách khách cười không ngừng.
Sau ngày thứ ba ba Tiểu Thỏ về, Trình Chi Ngôn ngồi ở trước mặt bàn học đọc sách.
Rõ ràng hoàn cảnh xung quanh cực kỳ yên tĩnh, nhưng mà không biết vì cái gì, anh thậm chí có một loại cảm giác nhìn không đi vào trong đầu.
Cảm thấy... Giống như thiếu đi cái gì....
Một bàn tay Trình Chi Ngôn xoay xoay bút máy, một bàn tay nâng cằm mình, ánh mắt rơi vào trên sách vở ở trên bàn, mặt trên bất tri bất giác đã chi chít trình tự giải đề của mình, nhưng mà không biết vì cái gì, những đề này lại giống như hoàn toàn không giống trong đầu của anh.
Rốt cuộc là chỗ nào không đúng?
Trình Chi Ngôn nghiêng đầu đi tới nhìn bên ngoài cửa sổ, trên cành cây trụi lủi đứng một đôi bồ câu mũm mĩm.
"Quát quát quát..." Bồ câu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thanh-mai-ngoc-nghech-truc-ma-yeu-nghiet-qua-phuc-hac/2111067/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.