“Nó vốn là như thế...”Tiểu Thỏ ho hai tiếng, chắp tay sau lưng, nhìn Trình Chi Ngôn gật gù đắc ý nói:
“Dove chocolate, Tám vị hoa cỏ
Khả Khả Brownie, sầu riêng mít
Phô mai hạt ngô, hoàng muộn gà xào cay,
Thịt kho tàu xương sườn, cá tương dấm chua, mọi thứ cũng không bằng anh.
Không bằng anh! Không bằng anh!"
“Ha ha...”Trình Chi Ngôn nghe thấy nhịn không được bật cười, “Còn cố gắng gieo vần, vậy nó vốn dài như vậy, vì sao sau đó lại thành ngắn rồi?"
“Bởi vì em đọc một lần cho giáo viên nghe.”Tiểu Thỏ tự động leo lên trên giường Trình Chi Ngôn ngồi, hai tay chống cằm nó: “Giáo viên nói, không thể viết nhiều thức ăn như vậy, nếu không anh còn chưa xem xong sẽ cho rằng đây là một phần thực đơn, sau đó không tiếp tục nhìn, cho nên em bỏ những thức ăn em không thích đi."
Trình Chi Ngôn có chút buồn cười nhìn cô.
Từ trên tay Tiểu Thỏ nhận được hai phong thư tình, anh cho là bên trong tất cả thư tình, đều là hoa mỹ.
Anh từ nhỏ đến lớn nhận được thư tình, có ngắn gọn nói trắng ra như là “Tớ thích cậu", cũng có vận dụng đủ loại miêu tả rất đẹp về anh, như là “Tươi cười của cậu giống như là ánh mặt trời mùa hạ, chiếu sáng bầu trời xanh thẳm của tớ", nhưng những thư tình này, sau khi xem qua anh đều vứt đi, chỉ có hai phong thư tình không tính là thư tình của Tiểu Thỏ, khiến trí nhớ của anh khắc sâu.
“Anh nước chanh, em viết không?”Tiểu Thỏ nhìn miệng Trình Chi Ngôn tươi cười, nhất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thanh-mai-ngoc-nghech-truc-ma-yeu-nghiet-qua-phuc-hac/2111102/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.