Editor: Quỳnh Nguyễn.
Mùa hè ánh sáng rực rỡ trên nền trời xanh thẳm, lại tỏa ra ánh nắng nóng bức, ve sầu trên cây kêu không ngừng nghỉ, trong không khí này khiến mọi người luôn luôn buồn ngủ.
Tiểu Thỏ ngồi cạnh ghế lại trên chiếc xe buýt về Chiết Giang, trên xe buýt, nhìn chặng đường dài đã đi qua, rốt cuộc không nhịn được, nhìn Trình Chi Ngôn thấp giọng nói:"Anh....?"
"Hả?" Trình Chi Ngôn đang cặm cụi đọc tin tức trên điện thoại, nghe tiếng Tiểu Thỏ gọi mình, liền đáp một tiếng.
"Không phải nói là chúng ta cùng đi núi Đại Lâm sao?" Tiểu Thỏ nháy nháy mắt, nhìn anh bằng ánh mắt vẻ không hiểu, liền hỏi sự thắc mắc trong lòng:"Sao lại trên tờ truyền đơn lại viết đích đến của chúng ta là biển Đại Trúc vậy?"
"....." Trình Chi Ngôn nghe xong dừng việc dùng điện thoại, chợt có vẻ lúng túng xoay lại nhìn Tiểu Thỏ, nhẹ nhàng cười với cô, ấp úng nói:" biển Đại Trúc.... cùng núi Đại Lâm.....cũng gần giống nhau nha."
"Có phải khác nhau rất nhiều không?" Tiểu Thỏ nhìn hắn với vẻ đầy khinh bỉ nói:" Trong rừng rậm đều là cây cối! Biển Trúc bên trong nhiều trúc ư!"
"Chỉ cần nhìn là thấy một màu xanh là được..... Em chỉ cần coi nó là cây trúc là được....." Trình Chi Ngôn ấp úng trả lời cô.
"Nhưng mà em có nhớ, tuần trước anh ở nhà đọc hướng dẫn, lúc đó không phải là đảo Cửu Trại sao, còn có núi Đại Hưng An Lĩnh....." Tiểu Thỏ được thể, hướng về anh hỏi liền một mạch.
"....."
Trình Chi Ngôn thả điện thoại trong tay ra, duỗi bàn tay thon
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thanh-mai-ngoc-nghech-truc-ma-yeu-nghiet-qua-phuc-hac/2111198/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.