Editor: Quỳnh Nguyễn
"Cậu làm sao vậy, có phải say xe hay không?" Tiểu Thỏ thấy Từ Cảnh Thần vẻ mặt trắng xanh, vội vàng đưa tay trên lưng cậu dùng lực vỗ vài cái nói: "Muốn để cho sư phó lái xe dừng lại cho cậu đi xuống nôn một hồi hay không?"
"Không cần..." Từ Cảnh Thần cưỡng chế trận ghê tởm trong ngực kia, khoát tay nói: "Một lát thì tốt rồi."
"A......" Tiểu Thỏ nửa tin nửa ngờ nhìn cậu, cuối cùng, cô đột nhiên đưa tay kéo bờ vai của cậu qua, mạnh mẽ đè đầu cậu trên vai mình, thấp giọng nói: "Tới, tôi cho cậu mượn bờ vai dựa vào một chút, nếu như cậu cảm thấy không thoải mái mà nói, liền nói với tôi."
"..."
Đầu Từ Cảnh Thần bị Tiểu Thỏ lấy tay ấn, một lát vậy mà tránh thoát không ra.
Trên thân thể cô có ấm áp, mùi thơm mát, trong mơ màng ngửi vậy mà giống như mùi trên người mẹ trong trí nhớ xa xôi.
Có lẽ là tham luyến trong nháy mắt đó tương tự và ấm áp, Từ Cảnh Thần chần chờ một chút liền dựa vào trên vai Tiểu Thỏ bất động.
Ngoài cửa sổ xe, mây tự do tự tại nổi lơ lửng trên bầu trời xanh thẳm, rất nhiều năm trước kia, cậu dường như cũng là nằm úp sấp ở trên vai mẹ như thế này, nghiêng đầu nhìn bầu trời.
Cái lúc kia, có ấm áp, gió hơi hơi thổi, cậu và mẹ cười đến cực kỳ vui vẻ.
...
" Từ Cảnh Thần, Từ Cảnh Thần?" Thanh âm Tiểu Thỏ trong trẻo giống như từ rất xa truyền đến.
Từ Cảnh Thần chỉ cảm thấy ánh mắt chính
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thanh-mai-ngoc-nghech-truc-ma-yeu-nghiet-qua-phuc-hac/2111395/chuong-363.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.