Editor: May
Một hồi lâu sau, anh thở dài một hơi, quay đầu lại nhìn người đàn ông ngồi ở trên sofa trong phòng khách, nhịn không được giễu cợt nói: "Giơ phút này con trai nhỏ của ông hài cốt chưa lạnh, ông liền muốn tới tìm tôi nhận người thân, đã nhiều năm như vậy, ông nhận người thân khi nào không được, nhất định chọn loại thời khắc này??"
Ba Cố Ninh Thư lệ rơi đầy mặt nhìn anh, giọng run rẩy nói: "Trừng Tịch, nhiều năm như thế, là ba có lỗi với con."
"Nếu không phải là... Nếu không phải là lúc trước Ninh Thư đang trong lúc nguy hiểm, mẹ của nó cũng sẽ không nói ra đoạn chuyện cũ kia." Ba Cố Ninh Thư tiếp tục nghẹn ngào nói: "Năm đó là ta không đúng, ta không đủ tín nhiệm với mẹ con, ta thậm chí ngay cả một câu giải thích cũng không có nghe liền... Ta... Ta... Trừng Tịch, con có thể tha thứ cho ba không??"
Cố Trừng Tịch cúi đầu, ngón tay thon dài trắng nõn sít sao nắm di động trong tay, bởi vì quá mức dùng sức, đốt ngón tay của anh thậm chí có một chút trắng bệch, anh cứ như vậy trầm mặc nhìn chằm chằm mặt đất rất lâu, cuối cùng ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười với ba Cố Ninh Thư, giọng nhẹ nhàng nói: "Không được."
"Nhưng ba..."
"Muốn biết vì sao??" Cố Trừng Tịch ngắt lời ông, tiếp tục nói: "Từ khi tôi sinh ra đến bây giờ, hai mươi bốn năm, ông chưa từng nghĩ tới muốn đi tìm hiểu chân tướng chuyện năm đó, thật ra ông chỉ cần hơi điều tra một chút, liền sẽ trả được trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thanh-mai-ngoc-nghech-truc-ma-yeu-nghiet-qua-phuc-hac/2112636/chuong-1124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.