Editor: May
Lúc Cố Trừng Tịch nói những lời này, vẻ mặt trên mặt rất nhạt, giống như chỉ là đang trần thuật chữ trên sách giáo khoa, anh nhìn ba Cố Ninh Thư, thấp giọng nói: "Lúc còn rất nhỏ, tôi vẫn luôn nghĩ không ra, vì sao ông lại không cần mẹ không cần tôi, về sau lớn lên, tôi cũng biết, bởi vì ông hoàn toàn là không thèm để ý... Thật ra ông đã sớm biết tôi là con trai ruột của ông, nếu không nghe lời, ông cũng sẽ không nguyện ý mỗi tháng trả phí sinh hoạt cho tôi, nhưng cho tới bây giờ, ông cũng không có nghĩ tới muốn nhận tôi, phải không."
"Không phải như thế, không phải là... thật ra ba..." Ba Cố Ninh Thư giật giật miệng, vô thức muốn phản bác lời nói của anh, lại phát hiện mình hoàn toàn không thể nào phản bác.
"Trở về đi." Cố Trừng Tịch yên tĩnh nhìn ông, giọng thản nhiên nói: "Ở ngày mẹ tôi qua đời, người ba trong tâm tôi, cũng đã chết đi. Hết sức cảm tạ qua nhiều năm như vậy, mỗi tháng ông đã trả phí sinh hoạt cho tôi, để tôi không đến mức chết đói ở đầu đường."
Cố Trừng Tịch cười cười, sau đó tiếp tục nói: "Sau khi tôi làm việc, đã chuyển toàn bộ phí sinh hoạt những năm gần đây ông cho tôi trở về trên thẻ của ông, còn trả lợi tức tương ứng, giữa ông và tôi, không thiếu nợ lẫn nhau, từ đây không còn liên quan."
"Trừng Tịch..." Ba Cố Ninh Thư nhìn Cố Trừng Tịch trước mắt, không biết rõ vì sao, đột nhiên nhớ tới ngày nào đó ở trên tang lễ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thanh-mai-ngoc-nghech-truc-ma-yeu-nghiet-qua-phuc-hac/2112638/chuong-1125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.