Editor: Quỳnh Nguyễn
"Sắp năm giờ rồi." Tiểu Thỏ nhìn Trình Chi Ngôn dựa ở đầu giường bất động, lúc này mới lại xuống giường, xỏ dép lê vào đứng ở bên giường hướng tới anh nói: "Anh nằm ở chỗ này, em ra mua thuốc cho anh rồi trở về."
" Một mình em đi?" Trình Chi Ngôn có chút lo lắng nhìn cô hỏi.
"Vâng, rất nhanh, cửa tiểu khu có một cái tiệm thuốc, anh đừng động a, một lát em liền trở lại." Hai tay Tiểu Thỏ chống nạnh đứng trên mặt đất hướng tới Trình Chi Ngôn ra lệnh.
Trình Chi Ngôn không nói gì chỉ cười.
Tiểu Thỏ liền đem trầm mặc của anh coi như đồng ý, xoay người hướng tới bên ngoài chạy vội đi.
Trình Chi Ngôn liền ngồi như vậy ở trên giường, đầu hỗn loạn ngốc một hồi, Tiểu Thỏ vậy mà đã trở lại.
Cô cầm một hộp thuốc trong tay, hướng tới Trình Chi Ngôn cười tít mắt nói: "Được rồi, em mua trở lại, anh chờ một lúc, em pha cho anh."
Pha?
Trình Chi Ngôn ngẩn ra mở miệng hỏi: "Em mua cái thuốc gì?"
" Thuốc sài hồ pha nước uống!" Tiểu Thỏ cúi đầu nhìn thoáng qua chữ trên hộp thuốc, hướng tới Trình Chi Ngôn nói.
....
Một đôi lông mi thanh tú của Trình Chi Ngôn nhất thời nhíu lại, "Tại sao mua cái thuốc này, cực kỳ đắng..."
" Dì tiệm thuốc nói, cảm mạo phát sốt uống cái này cực hiệu nghiệm a, những thuốc hạ sốt kia a, thuốc tiêu viêm a, uống nhiều sẽ không tốt với thân thể." Tiểu Thỏ cầm hộp thuốc trong tay, cực kỳ nghiêm túc nhìn Trình Chi Ngôn nói: "Lại nói,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thanh-mai-ngoc-nghech-truc-ma-yeu-nghiet-qua-phuc-hac/42862/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.