Thấy Tiểu Dũng nháy mắt chạy không còn thấy bóng dáng, Tiểu Thỏ nhịn không được quay đầu nhìn Trình Chi Ngôn kỳ quái nói: “Vì sao em ấy chạy trốn nhanh như vậy?”
“Ha ha... Bởi vì chú nhỏ tớ là vua trong đám trẻ con, bọn họ không có một người dám trêu chọc chú!” Trình Thi Đồng đứng bên cạnh, vẻ mặt tự hào nhìn Tiểu Thỏ nói.
“...” Tiểu Thỏ không nói gì.
Đêm dần dần tối hơn, ngoại trừ nhà Trình Chi Ngôn không có nhà cửa quê nhà, mấy nhà khác đều đã bắt đầu đứng dậy nhìn bà nội và ông Trình tạm biệt rồi.
Trình Thi Đồng túm cánh tay Tiểu Thỏ đè thấp giọng nói: “ iểu Thỏ, tối hôm nay cậu cũng ở tại nhà bà cố nội sao?”
“Ừm.” Tiểu Thỏ gật gật đầu.
“Vậy cậu có ngủ phòng riêng hay không?”
“Tớ ngủ chung với anh nước chanh.” Tiểu Thỏ nghiêng đầu suy nghĩ một chút, mặc dù bọn họ không có nói với mình, nhưng mà trước đây lúc ở nhà cô cũng đều là quấn lấy Trình Chi Ngôn.
“...” Ánh mắt Trình Thi Đồng nhất thời phức tạp nhìn cô.
“Đồng Đồng, chúng ta nên trở về nhà rồi!”
Đúng lúc này, cha mẹ Trình Thi Đồng đến đây gọi cô ấy về nhà.
Trình Thi Đồng bỏ lại Tiểu Thỏ, nhìn ba mẹ mình chạy tới, sau một lát cô ấy lại chạy về trước mặt Tiểu Thỏ.
“Vì sao cậu lại trở lại?” Tiểu Thỏ trong mắt kỳ quái nhìn cô ấy.
“ Ha ha, tớ nói với cha mẹ, tối hôm nay tớ cũng phải ở nhà bà cố nội!” Trình Thi Đồng cười hì hì nhìn Tiểu Thỏ, tiếp tục nói:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thanh-mai-ngoc-nghech-truc-ma-yeu-nghiet-qua-phuc-hac/42919/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.