Editor: alin
Beta: crazy_crazy
Kì nghỉ đông, Tiểu Thỏ không có việc gì nên cứ đi lên đi xuống.
Năm 2002 sắp đi qua, năm mới 2003 sắp đến, mẹ của Tiểu Thỏ bị điều đến làm việc trong khoa phổi.
Xui xẻo ở chỗ, cách lễ mừng năm mới vài ngày, còn có mấy bệnh nhân muốn tiến hành phẫu thuật.
Lúc cả nước thống nhất nghỉ làm việc để ăn mừng năm mới, các bác sĩ lại luôn tiếp tục kiên trì làm tốt nghĩa vụ, sinh mạng không đợi người, nếu như các bác sĩ đều bỏ mặc chờ qua năm, thì chắc chắn sẽ có nhiều bệnh nhân không qua khỏi năm này.
Lúc mẹ Tiểu Thỏ về nhà thu dọn quần áo, có chút xin lỗi, nhìn Tiểu Thỏ nói: “Tết năm nay mẹ còn vài bàn mổ, xin lỗi, Thỏ Thỏ, năm nay mẹ không thể ăn tết cùng con được.”
“Dạ.” Tiểu Thỏ đứng cúi đầu, không nói lời nào, chỉ nhẹ nhàng đáp một tiếng.
Mẹ Tiểu Thỏ nhìn toàn thân cô tản ra hơi thở cô đơn, nhịn không được thở dài, duỗi tay sờ đầu cô nói: “ Mẹ rất xin lỗi, Thỏ Thỏ. Nhưng mẹ đã cùng mẹ của Trình Chi Ngôn nói qua, năm nay để con sang nhà họ ăn tết, một mình con ở nhà mẹ cũng thấy không yên tâm.”
Mẹ Tiểu Thỏ còn chưa dứt lời, Tiểu Thỏ đã nhanh chóng ngấng đầu lên, trong đôi mắt trong suốt lóe lên ánh long lanh, ngạc nhiên mừng rỡ hỏi: “Thật sao!?”
“...”
“Năm nay con có thể cùng anh nước chanh đón năm mới sao?” Trên mặt Tiểu Thỏ không che dấu được vui sướng.
“Thỏ Thỏ.” Mẹ Tiểu Thỏ đầu đầy hắc tuyến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thanh-mai-ngoc-nghech-truc-ma-yeu-nghiet-qua-phuc-hac/42927/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.