Phó Dịch Vinh và Lý Sùng Dương khiêng t.h.i t.h.ể của Liễu Vân Xán xuống lầu. Bên cạnh, nhân viên giám định pháp y và trợ lý thì khiêng t.h.i t.h.ể của Ngô Thiến Hủy. Khi họ đến sảnh lớn khách sạn, ánh mắt của mọi người lập tức dồn hết về phía họ. Dù là Dư Lượng hay nhân viên khách sạn, gần như ai cũng theo bản năng mà lùi lại phía sau, ánh mắt né tránh nhìn vào những túi đựng t.h.i t.h.ể trắng toát.
Giữa không khí nặng nề ấy, một người phụ nữ xuất hiện. Cô ta có khuôn mặt diễm lệ, ăn mặc thời thượng, tóc uốn xoăn quyến rũ, bước đi vội vã, mắt đỏ hoe lao về phía hai cảnh sát đang mang túi thi thể.
“Vân Xán! Con của tôi, Vân Xán của tôi ——!” Người phụ nữ hét lên, xông tới đẩy Phó Dịch Vinh suýt ngã, rồi điên cuồng kéo khóa túi đựng thi thể, “Các người đừng chạm vào con tôi! Trả con lại cho tôi!”
Phó Dịch Vinh nghiêng người tránh, may mà vẫn kịp siết chặt túi thi thể, giữ cho t.h.i t.h.ể không bị rơi xuống đất lần nữa.
Anh cau mày, lớn tiếng quát:
“Bà đừng cản trở cảnh sát làm việc!”
Người phụ nữ khóc đến mặt mũi lem nhem, nước mắt giàn giụa.
“Tôi là mẹ của Liễu Vân Xán! Tôi muốn nhìn con tôi một lần cuối, tôi không tin đó là con tôi… tôi phải tận mắt nhìn thấy!”
Sự việc gây náo loạn cả sảnh khách sạn. Bên ngoài, những người hóng chuyện vẫn chưa chịu rời đi, lũ lượt chen đầu ngó vào trong, còn có vài phóng viên táo bạo muốn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/2770124/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.