Bộ phận văn thư của sở cảnh sát làm việc rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã soạn xong nội dung lệnh truy nã Phùng Tứ Nguyệt. Đúng lúc họ định gắn ảnh chân dung hai năm trước của cô ta vào, tấm ảnh thẻ y tá thì Lục Thính An kịp thời ngăn lại.
“Đây là ảnh Phùng Tứ Nguyệt từ hai năm trước. Dựa vào tấm ảnh này, anh nghĩ có bao nhiêu người có thể nhận ra cô ta?”
Người cảnh sát kia sững lại. Ngẫm kỹ thì đúng là có lý. Tay anh ta còn đang cầm con dấu, nhưng chần chừ chưa đóng.
“Nhưng chúng ta không có ảnh mới của cô ta. Ngay cả tấm ảnh thẻ này cũng rất khó mới lấy được…”
Khóe môi Lục Thính An khẽ cong lên, giơ ngón trỏ ra:
“Tôi có cách.”
Cùng lúc đó, tại một phòng vẽ tranh nào đó.
“Có người cứ nghĩ mình yêu được phú nhị đại là có thể một bước lên mây, thành phượng hoàng, đúng là ảo tưởng!”
“Buồn cười nhất là có đứa vẽ tranh nghèo rớt mà còn mơ làm nhân viên kỹ thuật ở sở cảnh sát. Lục Thính An là bạn trai cũ của Tiền Lai, mày còn tưởng sẽ được giúp đỡ à, đúng là nằm mơ giữa ban ngày!”
Trong phòng học, tiếng cười mỉa nhọn như kim đâm.
Hạ Ngôn Lễ đang chăm chú hoàn thiện từng chi tiết nhân vật trên giấy vẽ, bên tai là chuỗi lời móc méo ngày càng to.
“Ê, mấy người có thể yên lặng chút được không?”
Có người không nhịn được lên tiếng bênh vực, “Đây là phòng vẽ, không phải chỗ để nói xấu người khác. Với lại, mấy lời các người nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/2787084/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.