Lục Thính An điều chỉnh nhẹ gọng kính, tay khẽ siết, tờ giấy trên tay lập tức in thêm vài nếp gấp sắc nét.
“Phóng viên Dịch,” Cậu chậm rãi mở miệng, giọng điệu bình thản đến mức gần như không phân biệt được cảm xúc gì, “anh chắc chắn những câu hỏi anh muốn phỏng vấn là… mấy cái này?”
Âm sắc không cao, ngữ khí cũng không đổi, nghe qua chẳng khác gì lúc nói chuyện thường ngày. Nhưng nếu ai đã quen biết Lục Thính An đủ lâu sẽ nhận ra đây chính là trạng thái… sắp bùng nổ.
Đáng tiếc, Dịch Gia Mẫn không thuộc nhóm đó.
Anh ta vẫn giữ vẻ háo hức, tay nắm chặt cây bút ghi âm như đang nắm vận mệnh nghề nghiệp của chính mình, gật đầu liên tục:
“Đúng rồi, cậu Lục! Chính là mấy câu đó!”
Lục Thính An không buồn xác minh xem anh ta có thật sự đọc kỹ nội dung trên tờ giấy hay không, mà cũng không cần thiết. Cậu đứng dậy, trả lại tờ giấy, giọng nói không nhanh không chậm:
“Nếu là ‘tâm huyết chuẩn bị’ của đồ đệ anh, thì cứ hỏi đi. Từng câu một. Đừng phụ lòng khổ tâm của cô ấy.”
Hửm?
Còn có chuyện tốt như vậy sao?
Làm phóng viên bao năm, Dịch Gia Mẫn đã quen với việc bị cảnh sát “đá” ngay từ câu *****ên. Bình thường mỗi lần chuẩn bị phỏng vấn là phải viết ra cả tá câu hỏi, nhưng thật sự được hỏi đến cùng lắm cũng chỉ một, hai câu. Nhiều hơn nữa là mơ tưởng.
Vậy mà hôm nay…
Lục Thính An lại chủ động yêu cầu hỏi hết?
Dịch Gia Mẫn kích động tới mức hai mắt sáng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/2787087/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.