Quả xoài đã được gọt sạch lớp vỏ, bên ngoài còn dính chút nước, bóng loáng óng ánh dưới ánh đèn. Hạ Ngôn Lễ vô tình cắn luôn cả lớp vỏ mỏng, đầu lưỡi *****ên chạm vào chính là vị ngọt dịu, hơi sáp của lớp da xoài. Nhưng lúc này đây, vị giác dường như hoàn toàn tê liệt cậu không cảm nhận được gì, chỉ ngơ ngác nhìn Lục Thính An, ánh mắt đầy căng thẳng và chờ đợi.
“Thật… thật sự giống sao, anh Lục? Đây là hung thủ à?”
Gương mặt Hạ Ngôn Lễ hơi ửng đỏ, trong mắt ánh lên niềm vui khó giấu. Một giây trước còn nghĩ mình lãng phí hàng tiếng đồng hồ, còn lo Lục Thính An sẽ thất vọng, vậy mà giây tiếp theo lại nhận được lời khen chắc nịch từ chính anh, cảm giác này còn phấn khích hơn cả khi được điểm tuyệt đối ở trường.
Lục Thính An nhìn chằm chằm vào bản vẽ, người phụ nữ trong mơ, ánh mắt lãnh khốc, ra tay dứt khoát, vẻ lạnh lùng cơ hồ bốc lên từ nét mực. Rõ ràng chỉ là một bức chân dung, vậy mà nhìn lâu lại khiến người ta rợn sống lưng, như thể đang xuyên qua không gian và thời gian để đối mặt trực diện với sát thủ.
“Tám phần giống,” Cậu gật đầu hài lòng. “Đặc biệt là cái khí chất lạnh như máy móc ấy, rất đúng.”
Hạ Ngôn Lễ nhẹ nhàng “à” một tiếng, vẻ mặt hơi hụt hẫng:
“Chỉ tám phần thôi à?”
Lục Thính An nhìn cậu, lông mày hơi nhướn, như thể một dấu chấm hỏi hiện ra ngay giữa trán.
“Vậy mà còn chưa đủ tốt à? Cậu nhóc, yêu cầu với bản
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/2787086/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.