Khi Lục Thính An và Cố Ứng Châu đến nơi, bữa tiệc ở nhà họ Lục đã qua hơn nửa, phần lớn khách mời đều ngà ngà say. Nhìn thấy hai người họ cùng xuất hiện, không ít ánh mắt lập tức dồn về phía đó, vài cái lộ liễu, vài cái dè chừng.
Việc Lục gia chỉ có một người con trai và cậu ta lại là gay vốn chẳng còn gì là bí mật nữa. Vài năm trước, khi Lục Thính An bắt đầu để lộ xu hướng tình cảm, ông già Lục Trầm Hộ từng nổi điên, còn vác gậy tổ truyền đánh cậu một trận. Lỡ tay quá mạnh, Lục Thính An nằm liệt giường hai ngày. Cũng chính lúc ấy, ông mới tỉnh ra.
Xu hướng giới tính quan trọng đến thế sao? Con trai còn sống trên đời này đã là tốt rồi. Dù nó có đôi chút tính cách lệch lạc, dù nhân phẩm không hoàn hảo nhưng ít nhất, nó còn thở, còn cười.
Tất cả chuyện cũ giờ cũng trôi qua rồi. Những kẻ từng khinh thường Lục Thính An, cuối cùng cũng phải tự tay nâng ly chúc mừng, xun xoe đến gần.
Giờ đây ai cũng hiểu, giới tính không quan trọng, nếu con trai mình cũng tìm được một người như Cố Ứng Châu đem về, chắc họ còn tổ chức lễ cưới rình rang hơn cả.
Trên đường đến biệt thự, Lục Thính An đói quá nên tiện tay ăn một miếng bánh quy Cố Ứng Châu để trên xe. Bình thường một miếng là ngấy, hôm nay lại thấy dễ nuốt. Qua thời gian dài huấn luyện địa ngục, thể trạng cậu khá lên nhiều, khẩu phần cũng hồi phục lại được tầm một phần ba.
Dù vậy, ăn hơi nhiều một chút là bụng sẽ khó chịu như lúc nãy ăn nửa cái bánh quy mà bụng đã vẫn cảm giác thèm ăn.
Hương thơm đồ ăn trong biệt thự lan khắp nơi, nhưng Lục Thính An chẳng thấy hấp dẫn mấy.
Cậu thuộc dạng dạ dày kiểu đại lục, đói là chỉ muốn ăn cơm, bún, mì… kiểu carbs thuần túy. Sinh nhật Lục Trầm Hộ thì lại toàn những thứ sang chảnh như bánh ngọt, gan ngỗng, bò bít tết… Chẳng có gì khiến người đang thèm một nồi lẩu như cậu nuốt nổi.
Huống hồ, mỗi lần cậu đứng yên một chút là lại có người tới mời rượu. Dù không uống cồn, cuối buổi cậu cũng bị ép rót đầy bụng toàn nước trái cây.
Cậu cảm thấy mình giống như một quả bóng nước, đi vài bước là bụng lắc lư kêu ọc ọc. Đầu lưỡi cũng dở hơi, đột nhiên nhớ nhung điên cuồng những món như nướng BBQ, lẩu Tứ Xuyên hay bún ốc chua cay.
Tiệc dần tàn, đèn mờ đi, nhạc nhẹ hơn, khách khứa cũng lác đác rời đi.
Lục Thính An cầm một xiên ngô nướng, gặm được mấy hạt rồi nuốt nước bọt đánh ực. Cuối cùng vẫn nhịn không nổi, quay sang thì thầm hỏi:
“Sếp Cố, anh có muốn ăn chút gì lót bụng không?”
Cố Ứng Châu đang lắc nhẹ ly rượu, nghe vậy hơi nghiêng đầu, nhìn cậu đầy bất ngờ.
Lục Thính An đứng tựa hờ vào mép bàn, hai chân bắt chéo, dáng điệu tùy ý. Dù mặc áo dày, nhưng phần eo mảnh khảnh kia vẫn lộ rõ đường cong.
Là chủ nhà, Lục Thính An chẳng bận tâm giữ hình tượng về đến nhà là không buồn thay đồ.
“Muốn ăn gì?” Cố Ứng Châu nhấp ngụm vang, giọng trầm khàn, mang theo chút men say.
Tối nay có không ít người muốn tiếp cận Lục Thính An mà kiếm cớ mời rượu Cố Ứng Châu. Dù là cái tên xa lạ chưa từng nghe qua, anh ta vẫn lịch sự nâng ly uống hai hớp, cho đủ mặt mũi.
Vì thế mà rốt cuộc anh uống nhiều hơn chủ nhân bữa tiệc. Tuy vẫn còn tỉnh táo, nhưng trong mắt anh, Lục Thính An tối nay đẹp đến lạ.
Vừa nghe thấy người kia có hứng, Lục Thính An lập tức vứt nốt phần ngô còn lại vào thùng rác, đứng dậy:
“Đi, theo tôi.”
Cố Ứng Châu “ừ” một tiếng, thân người hơi lảo đảo.
Lục Thính An kịp vươn tay đỡ lấy, khẽ cau mày:
“Uống nhiều rồi à?”
Cố Ứng Châu ngập ngừng một giây rồi khẽ cười:
“Không sao.”
Lục Thính An lườm, càng chắc chắn:
“Là say rồi. Người lạ đến mời rượu cũng không từ chối, anh tưởng anh là nhân vật chính hôm nay à?”
Mồm thì cằn nhằn, nhưng tay cậu vẫn đỡ chặt lấy đối phương. Dù sao người cũng là do cậu dẫn đến, say khướt rồi bỏ mặc thì còn ra gì?
Lục Thính An thuận tay kéo tay đối phương, định dìu đi. Tay áo vest của Cố Ứng Châu khá gọn, cổ tay lộ ra vừa vặn trong một bàn tay.
Cậu bất giác cảm thấy mình rất giống… chó dẫn đường. Không phải tự mắng bản thân là chó, mà là thật sự thấy tên ma men này giờ chẳng có chút khả năng tự lực gì cả.
Cố Ứng Châu cảm nhận lực kéo nơi cổ tay không mạnh, nhưng rõ ràng là chủ động. Trong lòng bỗng nhột như có lông vũ cào qua, ngứa ngáy khó chịu, nhưng lại dễ chịu một cách kỳ quặc.
Nương theo men rượu, Cố Ứng Châu xoay tay, lật ngược nắm tay Lục Thính An, nắm chặt trong lòng bàn tay mình.
Lục Thính An giật nhẹ, nhưng không rút ra được. Cậu biết sức đối phương lớn cỡ nào, trong mấy buổi huấn luyện trước, chỉ một tay anh ta đã có thể đè cậu nằm cứng ngắc.
Áo hai người khác nhau hoàn toàn. Lục Thính An mặc áo phao dày, Cố Ứng Châu chỉ khoác vest mỏng. Nhưng thân nhiệt hai người lại thật sự khác biệt: một bên ấm áp, một bên nóng như lò than.
Lục Thính An vốn không thích đụng chạm cơ thể với người khác, nhưng tay Cố Ứng Châu vừa khô ráo vừa ấm, lớp da thô nhẹ ở lòng bàn tay lại khiến cậu không thấy ghét. Giống như đang cầm lò sưởi di động.
Cảm giác này cũng không tệ.
Thế là cậu tạm gác lại ý định giãy ra.
Dù sao cũng từng ngủ với nhau rồi... nhỉ?
-
Tối hôm đó, Hạ Ngôn Lễ định ngủ lại nhà họ Lục. Suốt mấy tiếng tiệc tùng, cậu gần như không dừng miệng, đồ ăn gì mới lạ là phải thử, món nào nhìn ngon là phải gắp. Kết quả, đến cuối bữa, bụng cậu phồng lên như sắp nổ, bên trong chật kín bánh ngọt và trà nóng.
Thấy gia nhân bắt đầu dọn dẹp bàn tiệc, Hạ Ngôn Lễ hơi ngượng, không tiện ngồi một chỗ ôm bụng thở, liền vội vàng đứng dậy đi giúp dọn cùng, coi như tranh thủ tiêu cơm.
Đang lúi húi thu dọn, chợt thấy Lục Thính An tay trong tay dắt Cố Ứng Châu đi ngang qua, cậu ngẩn cả người, mắt trợn tròn:
Gì cơ?! Không diễn nữa à?!
Trong bếp, hai người hầu đang bận rộn thu dọn, cất trữ nguyên liệu còn dùng được và cho các loại bánh ngọt, điểm tâm còn thừa vào tủ lạnh.
Nhà họ Lục xưa nay không ăn lại đồ cũ, nhưng đám người làm thì không ai ghét bỏ, ngược lại còn vui mừng đem đồ ngon đóng hộp mang về.
Cố Ứng Châu lúc đi ngang qua bếp, bỗng liếc thấy một cô gái trông có vẻ quen mắt. Hơi ngẫm lại, đến khi nghe Lục Thính An lên tiếng:
“Văn Thông, chuyện hôm trước bảo làm, xong chưa?”
Cố Ứng Châu mới nhận ra thì ra là cô hầu bị Lục Thính An chửi te tua đợt trước. Hôm nay trông cô khá hơn nhiều, khí sắc tốt, động tác lanh lẹ, không còn dáng vẻ bị tổn thương như lần trước.
“Cô ta tỉnh ngộ rồi à?”
Lục Thính An biết anh đang hỏi gì, đúng là cảnh sát, say rồi mà vẫn còn lo người dân có bình an hay không.
Cậu chỉ nhàn nhạt đáp: “Hai hôm sau bị tôi đuổi, chạy về giành vị hôn phu, chưa tới nửa ngày đã kéo nguyên đống hành lý quay lại, khóc lóc muốn rối cả nhà.”
Trong bếp cũng chẳng rộng gì, giọng Lục Thính An lại chẳng hề nhỏ, Văn Thông đứng bên cạnh nghe thấy rõ mồn một. Nhưng cô chẳng tỏ vẻ gì, cứ như không liên quan đến mình, tiếp tục tìm lọ gia vị như thường.
Bởi vì, Lục Thính An nói đúng. Cái người kia căn bản đã chẳng còn yêu cô nữa. Trước đây có thể từng chân thành, nhưng nay đã thay đổi. Cô càng cố chấp níu kéo thì càng đau khổ.
Lúc bị đuổi khỏi Lục gia, cô từng thề sẽ sống thật tốt để chứng minh với Lục Thính An rằng cậu chủ đã sai, rằng cô vẫn xứng đáng được yêu. Vị hôn phu từng nói, cô không cần quá vất vả, chỉ cần ở bên anh ta, dù có tiêu tiền cũng không sao. Anh ta có thể nuôi cô.
Ngày đó cô cảm động đến rơi nước mắt, tin rằng cuối cùng mình đã tìm được chốn nương thân. Cô là người biết ơn, không nỡ để anh ấy một mình gánh vác, nên chưa từng nghĩ đến chuyện nghỉ việc.
Nhưng lần này thì khác.
Cô bị đuổi, nên quyết định về tâm sự thật lòng với anh, mong được nghỉ ngơi một thời gian để hồi phục tinh thần. Áp lực công việc, gia đình, tình cảm chồng chất khiến cô mệt mỏi đến mức không thở nổi.
Kết quả là vừa biết cô mất việc, anh ta liền tát thẳng mặt.
Anh ta chất vấn: “Có phải cô đắc tội người nhà họ Lục nên mới bị đuổi? Trong nhà đó nhiều người làm như vậy, sao chỉ mình cô bị đuổi?”
Nghe cô giải thích là do Lục Thính An không ưa thấy cô mít ướt nên mới đuổi, anh ta mới hơi nguôi, nhưng sắc mặt vẫn cực kỳ khó chịu. Khi biết cô định nghỉ làm một thời gian, còn trách móc, kể lể mình đã mệt mỏi và áp lực ra sao, nói cô không đi làm thì chỉ khiến anh ta thêm gánh nặng.
Chỉ chưa tới nửa ngày, thậm chí còn chưa ngủ nổi một giấc cho ra hồn, anh ta đã nói với cô không dưới mười lần rằng cô nên tìm công việc mới. Sau cùng còn chủ động gợi ý vài mối quan hệ tuyển người giúp việc trong giới hào môn.
Văn Thông chịu hết nổi, cãi nhau một trận to.
Kết cục? Cô bị đánh thêm, xách đồ rời khỏi nhà bạn trai, chính xác hơn, bạn trai cũ.
Nực cười thay, yêu nhau mấy năm, cô chẳng tìm thấy nổi một món quà đáng giá anh ta từng tặng, thậm chí đến một cái áo đôi cũng không có.
“Lục thiếu gia nói đúng.” Văn Thông cuối cùng cũng tìm được món Lục Thính An cần: một hũ măng muối kín hơi. Cô ôm cái hũ, vừa đi vừa cười nhạt tự giễu.
Lục Thính An liếc mắt nhìn cô một cái, thản nhiên cười:
“Người ta gọi là não yêu đương, còn cô lúc yêu thì não bay sạch luôn.”
Văn Thông bĩu môi, không dám tỏ vẻ gì quá đà.
Lần trước trở về với một thân đầy vết thương, cô mặt dày tới cầu xin, thật ra cũng chỉ là đánh cược một phen. Không ngờ Lục Thính An lại thật sự không truy cứu chuyện cũ, không những cho cô ở lại mà còn sắp xếp hẳn một phòng riêng dưới lầu một. Hôm sau thì nghe tin bạn trai cũ của cô xảy ra chuyện, hình như là bị phát hiện dùng tiền công để mua đồ hiệu cho bồ nhí, cụ thể thế nào không rõ, chỉ biết là rớt đài không nhẹ.
Từ tận đáy lòng, Văn Thông thấy biết ơn Lục Thính An. Nếu không nhờ cậu làm cô tỉnh ngộ, có khi cả đời này cô vẫn còn quẩn quanh bên gã đàn ông tởm lợm đó.
Cười gượng, cô nhanh chóng chuyển chủ đề:
“Thiếu gia, măng này để làm gì vậy? Hầm canh gà hả? Còn cái món hôm trước anh bảo tôi nấu… ngao cái gì đinh ốc á… tôi thấy tên nghe chẳng hay chút nào.”
Lục Thính An khẽ cong môi cười, trong lòng thầm nghĩ: “Biết gì mà nói.”
Măng này là do nửa tháng trước cậu bảo cô ta chuẩn bị. Măng tươi được cắt nhỏ, cho vào lọ thủy tinh kín hơi không nước không dầu, sau đó dùng nước suối rửa sơ rồi để nơi râm mát lên men. Trong quá trình đó cậu cũng lén cho thêm vài thứ, cụ thể là gì thì chỉ mình cậu biết. Chỉ biết mỗi lần Văn Thông đi ngang qua là ngửi thấy cái bình tỏa ra mùi chua đến mức giống… tất của bà cụ cổ lỗ sĩ.
Dĩ nhiên, chuyện này cô chẳng dám nói ra miệng.
Lúc thấy cô nâng cái bình lên cẩn thận như trân bảo, Lục Thính An ghé lại gần ngửi thử. Thời gian ngâm chưa đủ dài nên vị vẫn chưa đậm, nhưng với điều kiện hạn chế, cộng thêm tay nghề bếp núc không quá giỏi, làm được đến đây cũng không tệ rồi.
“Mấy hôm trước không phải bảo cô đi mua bún gạo thủ công sao? Luộc mềm rồi ngâm nước lạnh, sau đó đem măng chua, nước ngâm ngao với nấm mộc nhĩ cho vào nấu canh. Biết chiên trứng không? Làm thêm hai quả trứng rán rồi cho vào luôn.”
Văn Thông đầu óc không phải nhanh nhạy, hơi ngốc nghếch, lại thật thà một đường thẳng tắp, nhưng ở khoản bếp núc thì đúng là có năng khiếu. Bằng không, Lục Trầm Hộ trước đây cũng chẳng chủ động nhận cô vào nhà làm.
Nghe thiếu gia dặn xong, cô không hỏi gì thêm, lập tức xoay người bắt tay vào làm. Lục Thính An thấy vậy cũng không kéo dài nữa, đỡ Cố Ứng Châu ngồi xuống ghế rồi tự mình sang quầy bếp, đóng vai “đốc công”.
Bếp bắt đầu vào guồng, mọi thứ ngăn nắp đâu vào đấy. Khoảng mười lăm phút sau, Lục Trầm Hộ tiễn xong đám khách về, mệt mỏi trở lại biệt thự, vừa bước vào liền bị một mùi “kỳ lạ” xộc thẳng vào mũi, suýt nữa không chịu nổi, muốn bóp mũi luôn tại chỗ.
Kinh ngạc, ông lao vào bếp.
Nhìn thấy trước mặt Lục Thính An và Cố Ứng Châu là hai bát nước dùng đỏ au, bay mùi vừa chua vừa nồng, ông không nhịn nổi nữa, đưa tay bịt mũi.
“Cái này là… phân hả?” thấy hai người đồng loạt nhíu mày nhìn mình, ông đổi giọng nhanh như chớp. “Ý ba là… đây là món gì vậy?”
Lục Thính An kéo tay áo lên hai cái, dùng đũa ấn trứng rán chìm xuống dưới canh cho nó ngấm đủ nước dùng rồi mới thản nhiên hỏi:
“Ba cũng muốn một chén không?”
Lục Trầm Hộ đầy mặt u ám. Ông sợ thằng con này không nói không rằng mà dúi thẳng cho ông một muỗng vào miệng mất. Ông vội lắc đầu lia lịa:
“Con ăn đi, ba ba không thích món kiểu này.”
Lục Thính An không để tâm, vớt một đũa bún, hít vào một hơi.
Măng chua và nước canh đậm đà hòa quyện trong miệng, bún gạo thủ công mềm dẻo dai, cắn xuống sợi nào sợi nấy thấm đẫm hương vị chua cay, đúng là bá chủ giới ăn khuya ba mươi năm sau.
Trứng rán được chiên khá kỹ, nhưng khi ngâm trong nước dùng của món bún ốc thì vừa mềm vừa thơm, mất đi mùi dầu ngấy, chỉ còn lại vị béo ngậy của trứng và độ thanh của nước canh.
Tuy Lục Thính An vốn không phải người ham ăn, nhưng phải thừa nhận, đêm khuya được ăn món gì đó nóng hổi nhiều calo như thế này, mệt mỏi trong người như được rút đi một nửa.
Ngồi bên cạnh, Cố Ứng Châu nhìn Lục Thính An ăn ngon lành, hơi ngẩn người. Bữa ăn có mùi lạ như vậy, thoạt nghe tên đã thấy kỳ quặc, anh vốn nghĩ sẽ không nuốt nổi. Nhưng nhìn Lục Thính An ăn một miếng lại một miếng, tự nhiên thấy cũng không tệ?
Thử xem sao.
Anh gắp một đũa, đưa vào miệng, nhai kỹ rồi dừng lại một nhịp, không ngờ thật sự… ngon phết.
Hai người ngồi song song trên ghế, một người còn mặc cả vest đắt tiền, mà lại ăn kiểu tuềnh toàng như dân đường phố. Lục Trầm Hộ đứng ở cửa nhìn một lúc lâu, cuối cùng vẫn không kìm được tò mò, đi tới ngồi đối diện.
“Văn Thông, cho tôi xin một chén luôn.”
Lục Thính An vừa húp vừa ngẩng đầu khỏi tô bún, liếc nhìn ba bằng ánh mắt pha lẫn trêu chọc. Một phút sau, Lục Trầm Hộ ăn miếng bún ốc *****ên trong hơn bốn mươi năm cuộc đời và từ đó, bún ốc bắt đầu có mặt trên bàn ăn của nhà họ Lục.
Ăn xong thì cũng đã hơn 12 giờ đêm. Lục Thính An vẫn muốn ăn thêm, nhưng vài miếng nữa thôi là dạ dày căng cứng. Mấy món đậm muối, nhiều dầu kiểu này vốn không hợp với người có vấn đề tiêu hóa, đặc biệt là ăn lúc nửa đêm thế này.
Lục Thính An cố tình ăn thật chậm, nên mới ăn được nửa bát đã dừng lại, sau đó đưa Hạ Ngôn Lễ lên lầu. Hai người đi lên tầng bốn, qua lại mấy lần giữa các cầu thang, đến khi chắc chắn Hạ Ngôn Lễ vào phòng mới lặng lẽ quay về phòng mình.
Tối nay tất cả các phòng khách trong nhà đều đã được dọn sạch sẽ. Cuối cùng Lục Trầm Hộ cũng không tìm được cái cớ nào để “nhét” Cố Ứng Châu vào phòng của cậu nữa.
Cố Ứng Châu chọn một phòng khách ngay sát vách phòng Lục Thính An. Hai người mỗi người một phòng, ai về phòng nấy nghỉ ngơi.
Mệt mỏi cả ngày, Lục Thính An vừa đặt đầu xuống gối liền ngủ ngay. Thậm chí chính cậu còn thấy bất ngờ vì mình thiếp đi nhanh đến vậy, cứ như vừa nhắm mắt một cái, ý thức đã bị kéo đi mất.
Một cơn gió lạnh thổi qua, khiến cậu rùng mình, giật mình tỉnh dậy.
“Sao lại lạnh vậy?” Cậu cau mày.
Khi dần thích nghi với “môi trường” xung quanh, cậu mới phát hiện bản thân đang đi trong một hành lang mạ vàng rực rỡ nhưng đậm vẻ cổ xưa, xung quanh là những cánh cửa không đánh số, chỉ dán lên mấy bức vẽ kỳ quái, đầu trâu thân người, người đầu rắn đuôi cá…
Đi ngang qua một tấm gương vàng to tướng dán bên tường, Lục Thính An vô thức liếc qua, lập tức hiểu ra tại sao lại thấy lạnh vậy.
Trong gương… không phải là cậu, mà là một cô gái.
Một cô gái cực kỳ xinh đẹp, mặc váy Bohemian dài quá gối, tóc xoăn sóng lớn màu vàng óng, ngũ quan tinh xảo như tạc, môi đỏ mọng như vừa đánh son, đôi mắt được kẻ eyeliner đỏ nâu sắc lẹm đến độ ai nhìn cũng muốn nhào tới hôn một cái.
Điều khủng khiếp là cô ấy giống cậu đến sáu phần!
“Gì đây! Lại bóng đè?!” Lục Thính An trong mơ gào thét trong đầu. “Tao biết là mày! Lại giở trò chọc tức tao đúng không?!”
Còn chưa kịp phản kháng, cúi xuống nhìn chân mình, cậu giật bắn:
Gì mà giày cao gót 5 phân thế này?!
Chân to size 42 bị ép vào đôi guốc nhọn như dao, mũi tam giác bé tẹo phía trước, gót tròn mảnh như cọng kẽm phía sau, đi đứng không vững tí nào. Quả nhiên, vừa nhấc bước, suýt nữa cậu đổ nhào xuống đất.
Cậu hoảng hốt nghĩ: “Hy vọng dưới váy còn mặc quần an toàn…”
Đúng lúc đang hoảng loạn, phía sau truyền đến một giọng nam làu bàu:
“Cô gái này làm sao thế nhỉ? Xinh thì xinh thật, tôi làm ở đây bao năm chưa thấy ai đẹp thế… nhưng sao lại cao như vậy? Chắc phải 1m80 ấy! Đã cao thế rồi mà còn đi giày cao gót, cô ta muốn chạm trời chắc?”
Lục Thính An đang bực, nghe câu này lại càng muốn lộn ruột.
Quay đầu lại, thấy hai gã đàn ông lùn tịt, tóc thưa thớt như sắp hói đến nơi, đang lẽo đẽo đi phía sau. Ánh mắt cậu trở nên sắc lạnh.
Hai gã đàn ông đó phải ngửa hẳn mặt mới nhìn được cậu nhưng vì mải buôn chuyện nên không phát hiện ra cậu vừa quay lại.
Một tên trong đó nói tiếp:
“Biết gì không, đại gia đặt mua cô ta là một chú lùn cao chưa tới 1m58, mặt mũi thì như khỉ già. Có tiền thì muốn ‘cải thiện giống nòi’, nên mới đòi chọn mỹ nhân tuyệt sắc. Thật là đáng thương cho cô gái này, dung mạo thế kia mà lại bị phí phạm.”
Nghe đến đây, Lục Thính An suýt bật cười.
Cải thiện gien? Ha!
Vóc dáng hay nhan sắc có thể “cải thiện”, chứ bản chất xấu xa di truyền thì không dễ gì thay đổi. Cái kiểu sinh con chỉ để “mặt đẹp da sáng” mà trong người toàn huyết mạch thối nát ấy à? Cùng lắm chỉ sản xuất thêm một con sói đội lốt người.
Còn định kéo tao vào cái trò giống nòi của nhà mày?
Vừa bực vừa buồn cười, Lục Thính An khẽ điều chỉnh bước chân, khập khiễng tiếp tục đi. Vừa bước được vài mét, sau lưng chợt vang lên tiếng quát:
“Con ngu! Qua đây mau!”
Cậu chưa kịp phản ứng, đã bị một tên túm lấy. Hóa ra, “con ngu” chính là cậu.
Hai tên đàn ông kia vóc người nhỏ, sức cũng không nhiều. Với những người phụ nữ bình thường, bị túm thế này chắc khó vùng ra. Nhưng tiếc là hôm nay Lục Thính An “nhập vai” là một mỹ nữ cao gần 1m80 hơn nữa cậu còn từng trải qua huấn luyện “ác quỷ” của Cố Ứng Châu.
Kết quả, vừa đến gần cửa phòng, cậu trở tay đập đầu một tên vào khung cửa, rồi nhấc chân đá thẳng mũi gót vào chỗ yếu ớt nhất.
“Aaaa!!!!”
Tiếng hét thảm như giết heo vang dội cả hành lang.
Lục Thính An nhăn mặt.
Cậu không hề muốn đánh người tới mức “diệt giống nòi”, chỉ là… tên kia quá lùn, chân cậu mới giơ khẽ lên đã đá trúng “yếu điểm” rồi.
Tên còn lại thấy vậy hoảng hốt định bỏ chạy:
“Người đâu! Có người muốn chạy trốn! Bắt nó lại!”
Lục Thính An liếc tên đó như đang nhìn một thằng ngốc, rồi bình tĩnh mở cửa phòng, bước vào như chỗ không người. Sau đó quay lại, đối diện hai tên mặt tái mét, soạt một tiếng đóng cửa cái rầm.
Hai tên đàn ông: “……”
Không đến hai giây sau, cuối hành lang vang lên tiếng bước chân dồn dập. Một nhóm người tay lăm lăm gậy gộc xông tới, mặt mũi hung dữ:
“Nó đâu rồi? Trốn chỗ nào?”
Tên cầm đầu mắt tam bạch liếc hai gã đàn ông đang run rẩy, gằn giọng hỏi.
Hai người im bặt vài giây, rồi run run chỉ vào khung cửa phòng:
“…Cô ta… vào trong rồi…”
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Thính An: Chính mình còn bị chính mình làm cho sốc!
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.