Trời vừa sáng, tôi và Bùi Trang trở về.
Lâm Tâm đang ngồi ngay ngắn ở trong vườn hoa vẽ tranh, khóe miệng hơi nhếch lên, nhìn yên tĩnh lại tốt đẹp.
Thấy tôi và Bùi Trang đang đi vào, nét cười trên mặt cô ta cứng lại.
"Hai người đi đâu?"
Tôi nhìn gương mặt xinh đẹp trước mặt kia, hận không thể xé nát nó.
Nói chuyện cũng khó tránh khỏi chống đối: "Tôi đi đâu, cô còn không biết à?"
Lâm Tâm chớp chớp đôi mắt to, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo vẻ tủi thân: "Sao tôi biết được."
Tôi đột nhiên phát hiện chỉ cần bên cạnh có đàn ông, cô ta lập tức chỉ biết biến thành bông hoa trắng nhỏ yếu ớt.
Một khi chỉ còn hai người chúng tôi, cô ta lập tức dám tát tôi ngay.
"Cô đã nói gì với các anh tôi?"
Ngón tay Lâm Tâm vò góc áo, điềm đạm đáng yêu.
"Là anh Tống Hiên nói cô dây dưa với anh ấy. Anh ấy không theo nên cô gọi người đến đánh anh ấy. Tôi chỉ nói việc này với hai anh trai thôi, bọn họ đã nói sẽ nghĩ biện pháp thỏa mãn cô. Tôi không biết gì hết."
Tống Hiên đúng là cái đồ mồm thối.
Tôi tự nói với mình phải tỉnh táo, đừng hy vọng người trong truyện máu chó có tam quan và logic.
Tôi ra hiệu cho Bùi Trang đi xuống. Anh ấy ở đây, sẽ ảnh hưởng Lâm Tâm phát huy.
Quả nhiên, Bùi Trang vừa đi, cô ta lập tức phẫn hận lườm tôi.
"Là cô bảo bác sĩ Đỗ đi xem bệnh cho chú?"
Bây giờ cũng chẳng cần phải giấu giếm gì, tôi dứt khoát thừa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thu-gia-la-nu-chinh-trong-truyen-cua-po18/2704343/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.