Sân bay Tân Sơn Nhất.
” Mọi người tập trung hết chưa…” Liên ngó quanh.
” Còn thiếu Ánh Khanh ” Ny nói.
” Chờ xíu đi” cô nói rồi lại ghế chờ.
” Xin lỗi vì tới trể, ” Khanh hớt ha hớt hải chạy lại.
” Đủ rồi, đi thôi” cô nói, bồng Tuấn vào lòng, bảo anh kéo đồ.
Chuyến bay cất cánh lúc 9h30 sáng.
—– —–
Trở lại với tình cảnh hiện tại.
Nó bây giờ là không thoát ra khỏi người hắn được. Hắn ôm rất chặc. Lại hôn rất sâu làm nó khó thở.
” Vương tổng xin anh buông bạn gái tôi ra” Khánh nhảy vào giúp nó.
” Bạn gái anh?” hắn nghi hoặc hỏi.
” Phải, cô Hạ đây là bạn gái tôi, không phải tôi đã nói ở bữa tiệc rồi sao” Khánh khinh bỉ nói.
” Thì sao? ” hắn nói, nó thừa dịp hắn đang thả lỏng tay mà thoát ra.
” Xin anh cẩn trọng, tôi xin phép” Khánh cúi đầu, nắm tay nó kéo đi.
” Hãy nhớ, nếu anh tin em em sẽ quay lại chứ” hắn nói to, cố để nó nghe thấy.
” Tôi không quên, cũng chưa từng nhớ” nói đáp lại.
Nó và Khánh khuất dần, mọi người liền trở lại Bình thường, ly nước nó đưa cho hắn bị hắn do tức quá mà hất đổ.
Lời giải thích nó cũng không cho hắn nói, nhất định là lần này phải đem nó về Việt Nam, cùng nó làm lại từ đầu.
—– —-
” Cậu và anh ta có chuyện gì sao?” Khánh vốn dĩ là không quan tâm nhưng không thể không biết.
” Đã nói là người cũ” nó gắt gỏng nói
” Tớ biết là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thu-lanh-lung/2251289/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.