Tuyên Vỹ xách túi hoa quả nhảy chân sáo vào bệnh viện. Ta ơn trời cô bé đã tỉnh...
Đằng sau hắn, Lão Tam của Bạch Gia đang trợn mắt đầy kinh hãi.
Nói đến Tuyên Vỹ, những người trong giới giang hồ ai còn lạ gì tính cách của hắn.
- Gian xảo!!! thủ đoạn!!!
Từ trước đến nay chỉ có người ta bỏ tiền ra mua quà cho hắn chứ có thấy hắn bỏ tiền ra mua tặng ai cái gì đâu!!
Trần Kiên lắc đầu.
Đúng là tình yêu!!! Thật không hiểu nổi!!! Dám bỏ ra hơn 1000 $ muacặp nhẫn đính kim cương... Vậy mà lần trước mình hỏi vay có 100.000 đnó cũng không cho!!! Bó tay!!!
( tg: ^ ^)
Vừa đến cửa phòng cả 2 đã nghe thấy tiếng hét của của bệnh nhân:
- Tớ có phải trẻ con đâu!!! Cả ngày ăn toàn cháo trắng thế này làm sao tớ sống nổi?????
Giọng Hướng Dương ngọt lịm:
Tớ biết!!! Nhưng cậu hôn mê mấy ngày rồi! Cơ thể suy nhược!! Bác sỹbảo chỉ được phép ăn thứ gì dễ tiêu hóa thôi!!! Ngoan nào...
- @ # %! $$ ' * # @ $ 1# % %
Tuyên Vỹ ló đầu vào.
- Hai!!! Nhóc khỏe chưa??
Hắn liền nhận được cái nhìn sắc lẻm của bệnh nhân:
- Khỏe sao được??? Bữa sáng cháo!! Bữa trưa cháo!!! Bữa chiều cũng cháo nốt!! Riết rồi người tôi ra cái giống gì????
Hắn lúng túng gãi đầu:
-Vậy... tôi đi mua phở cho nhóc nhé???
Kiều Liên làm bộ chau mày suy nghĩ.
- Phở à??? Tôi ghét ăn phở nhất!!! Nhưng thôi!!! Còn đỡ hơn phải ăn cháo....
Chỉ nghe đến đó... Hắn - Bạch Tuyên Vỹ - Người thừa kế
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thu-noi-loan/273512/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.