Lại nói sau khi gặp mặt Mạnh Dương, Lang Văn Dật cũng không có tâm tư chủ trì văn hội nữa, chỉ đẩy đi nói mình lâm thời có việc quan trọng muốn về nhà một chuyến, sau đó bảo bọn họ đưa hết thi từ văn chương đã sửa sang lại cho tốt đến phủ nha là được.
Sau khi vội vàng về nhà, Lang Văn Dật hỏi bà tử ở nội viện trước, “Phu nhân ở đâu?”
Bà tử cung kính nói: “Thêu thùa may vá ở phòng khách.”
Lang Văn Dật xua xua tay, lập tức qua đó.
Lưu Ngọc đang vùi đầu may quần áo, thình lình thêm một tảng lớn bóng đen trước mắt, ngẩng đầu lên nhìn thì không khỏi kinh ngạc nói: “Không phải nói hôm nay có văn hội nên không ăn cơm ở nhà sao, sao sớm vậy đã trở lại?”
Nhìn khuôn mặt nhã nhặn lịch sự của thê tử, trong lòng Lang Văn Dật mềm mại một mảnh, dựa gần bà ngồi xuống, không đáp mà hỏi lại: “Cả ngày ở lì ở nhà, sao không ra ngoài đi dạo?”
Lưu Ngọc cười nói: “Mấy năm trước bị người ta đuổi như chó rượt đi khắp nơi, còn không có dạo đủ à, hiện giờ ta thật ra lại thích nhàn ở một chỗ.”
Bà vốn là nhân sĩ Giang Nam, khi 23 tuổi theo Lang Văn Dật vào kinh đi thi, sau đó trải qua một loạt sự việc như lên chức, biếm trích, điều động, rốt cuộc chưa từng về nhà. Không nói khoa trương chút nào, trong hai mươi năm ngắn ngủi, nơi bà đi qua và từng thấy tuyệt đối còn nhiều hơn so với chín thành bá tánh trở lên.
Nam Kinh tuy không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thu-sinh-sat-vach/667626/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.