Chu Hoành Viễn ngồi trên ghế sofa, còn Trình Dục thì đang bận rộn qua lại trong bếp. Hắn muốn vào giúp anh, nhưng vừa đến gần đã bị Trình Dục xỉa xói, trước thì nói hắn vướng víu, sau thấy Chu Hoành Viễn vẫn chưa chịu đi mới buông lời dứt khoát, "Cậu có nhìn lại thử xem mình đã nấu cái món gì chưa? Nấu còn thua hồi mười mấy tuổi nữa."
Chu Hoành Viễn đỏ mặt, không còn gì để nói, ngượng ngùng lui ra ngoài.
Lúc ăn cơm, cả hai đều im lặng, không ai nhắc đến việc quỳ gối ngoài dự đoán kia, cũng không ai phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng này, càng không ai biết nên bắt đầu từ đâu.
Sau bữa tối, Trình Dục thản nhiên đi tắm, chẳng thèm đoái hoài gì đến Chu Hoành Viễn.
Chu Hoành Viễn dọn dẹp chén đũa xong, khá là bồn chồn đứng đợi một bên. Hắn nhìn thấy trên bộ quần áo Trình Dục tiện tay vứt sang bên có một sợi chỉ thừa, bèn theo trí nhớ tìm kéo trong hộc tủ dưới bàn trà, quả nhiên sờ thấy một cái kéo nhỏ, cùng với một chùm chìa khóa.
Không biết tại sao, tim Chu Hoành Viễn chợt hẫng đi hai nhịp, hắn nhanh chóng bước đến trước cửa phòng mình, bàn tay run rẩy tra chìa vào ổ khóa, nhẹ nhàng xoay nắm cửa. Hình ảnh của những năm tháng xưa cũ, từng chút, từng chút một dội về như sóng lớn.
Chiếc giường từng thuộc về hắn giờ đây vẫn phủ bộ ga giường quen thuộc. Chiếc bàn học và kệ sách ngày xưa thậm chí vẫn còn đặt ống đựng bút và sách
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thuc-thuc-chu-nho-uc-hoa/2785064/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.