Sau khi được chuyển vào phòng bệnh không bao lâu, Trình Dục tỉnh lại, mí mắt còn chưa mở được hẳn nhưng đã không ngừng run rẩy gọi tên Chu Hoành Viễn.
Tim Chu Hoành Viễn như bị đặt trên tấm thớt, mỗi một tiếng gọi của Trình Dục chẳng khác nào một nhát dao chém thẳng xuống. Hắn vội vã lao về phía Trình Dục, nhưng không dám chạm vào người anh, chỉ dám nắm chặt tay Trình Dục, "Chú ơi, chú ơi con đây."
Trình Dục dường như phải cố hết sức để nâng được mí mắt, tiêu cự vẫn còn rất nhoè mờ, anh phải chớp mắt mấy cái mới lấy lại được tiêu điểm, chăm chú quan sát từng biểu cảm trên khuôn mặt Chu Hoành Viễn. Vành mắt Chu Hoành Viễn hoen đỏ, giọng đầy nghẹn ngào, "Chú ơi..."
Trình Dục miễn cưỡng nở nụ cười, "Đừng lo, không sao đâu."
Sao lại không sao được chứ? Trong túi mật chứa đầy sỏi lớn sỏi nhỏ, mật gần như không xài được nữa rồi, sao có thể không sao được? Trình Dục vốn như vậy đấy, có đau đớn hay mệt mỏi đến mấy anh cũng quen gánh chịu một mình, không muốn chia sẻ với Chu Hoành Viễn một chút nào, dù rằng giờ đây cháu trai anh đã là một người trưởng thành, rằng cháu trai anh đang cố hết sức vì anh mà làm thêm nhiều thứ hơn chút.
Trình Dục thấy buồn cười khi nhìn cái vẻ như sắp khóc tới nơi của Chu Hoành Viễn, anh nắm lại tay Chu Hoành Viễn, vuốt v e mu bàn tay hắn, ấm giọng hỏi, "Bác sĩ khuyên cắt bỏ túi mật phải không?"
Chu Hoành Viễn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thuc-thuc-chu-nho-uc-hoa/2785080/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.