Ngay lập tức, Tần Dĩ Nhu phát hiện ra Vân Thanh chỉ mặc chiếc áo sơ mi của Hoắc Cảnh Thâm một cách qua loa, tóc cô xõa xuống một bên, một bên cổ và xương quai xanh lộ ra là những dấu hickey lớn mơ hồ …
Tần Dĩ Nhu là một phụ nữ trưởng thành, đương hiên biết những dấu vết này có ý nghĩa gì.
Cồ ta hung nắm chặt mấy ngón tay vào lòng bàn tay, trong mắt đố kị muốn thiêu chết Vân Thanh.
“Chồng tôi tỉnh rồi, tất nhiên điều đầu tiên là tôi phải ra khỏi ngục tối đó rồi?” Vân Thanh không để ý đến ánh mắt Tần Dĩ Nhu như án thịt người, kiều diễm chải tóc, quét qua cồ ta từ đầu đến chân một cái “Tần tiểu thư vội vàng tới đây như vậy tới đây, có chuyện sao?”
Tần Dĩ Nhu chì có thể cắn ráng nuốt vào trong bụng, nói với vẻ mặt tái nhợt: “Tôi đến thăm Cảnh Thâm.”
Trong mắt Vân Thanh lóe lên một tia sáng lạnh lùng, cô nghiêng người, chặn tầm nhìn của Tần Dĩ Nhu.
“Không để Tần tiều thư phí sức được, tôi sẽ tự mình chăm sóc chồng của mình. Cảnh Thâm rất mệt, tôi cũng rất mệt,
không tiễn cô được. Hàn Mặc, tiễn khách!”
Dáng vẻ phát bệnh của Hoắc Cảnh Thâm, Vân Thanh đương nhiên sẽ không để người khác nhìn thấy đặc biệt
là Tần Dĩ Nhu.
“Chờ một chút!” Tần Dĩ Nhu một tay giữ cửa, cô ta nhìn Vân Thanh lạnh lùng nói: “Tôi thay mặt toàn bộ trưởng bối của ban quản trị Tứ gia, chỉ có thể trở về xử lý công việc. Sau khi xác định Tứ gia vẫn ồn!
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-to-tong-ngang-buong-cua-hoac-gia/1150236/chuong-354.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.