Đo’n thuốc Vân Thanh đã thuộc lòng.
Cô nhanh chóng viết nó ra trong im lặng.
Canh thuốc cặn bã cũng bị mấy vị bác sĩ thiên tài kiểm tra ở đỏ, sau đó viết từng cái một xuống giấy.
So sánh hai đơn thuốc, kết quả thật bất ngờ!
Cỏ hai loại thuốc không phù hợp!
Trong đơn thuốc cùa Vân Thanh có ghi Hồng Chỉ, nhưng tìm thấy trong bã thuốc lại là Thanh Liễn.
“Hồng Chỉ và Thanh Liễn màu sắc và mùi giống nhau, nhưng tính chất rất khác nhau! Hồng Chỉ dưỡng huyết, Thanh Liễn tính hàn, Tứ gia đã có thể chất lạnh, Thanh Liễn chỉ càng làm cho thân thể thêm bệnh!” Lâm Vân Hạc run giọng giải thích, cúi đầu xuống.
“Vô liêm sỉ!” Lão phu nhân tức giận đến cầm gậy đập nát bình cồ, cả giận nói: “Ai phụ trách đun thuốc?!”
Người phụ trách kê thuốc sắc mặt tái nhợt, quỳ rạp trên mặt đất.
“Lão phu nhân, thuốc này là do phu nhân của tôi tỉ mỉ chuẩn bị… Cho nên chúng tôi còn chưa thử qua.”
“Một đám vô dụng, nhốt lại hết cho ta!!”
Vân Thanh vẫn đứng đó, không cử động, sống lưng gầy yếu thẳng tắp.
Cô biết rằng sau khi xử lý những vai vế nhỏ này, sẽ đến lượt cô.
Quả nhiên
“Cô còn có cái gì để giải thích?” Lão phu nhân tựa hồ có chút mệt mỏi, ngã ngồi ở trên ghế mềm, đôi mắt già nua nhìn chằm chằm Vân Thanh.
Lửa giận đã bị đốt khô, giờ chỉ còn lại nỗi buồn và sự hối hận sâu sắc.
Tại sao lại dụ sói vào nhà?
Chiếc mũ sát nhân Hoắc Cảnh Thâm, thực sự đội lên đầu cô.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-to-tong-ngang-buong-cua-hoac-gia/1150262/chuong-336.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.