Cả sảnh tiệc im lặng một cách kỳ lạ.
Vô số ánh mắt quét qua quét lại Vân Thanh và Vân Nghiên Thư, xung quanh có những tiếng xì xào bàn tán.
Vân Nghiên Thư thậm chí còn kinh ngạc nhìn Vân Thanh ở dưới lầu, che miệng kinh ngạc thốt lên: “Chị, sao chị… chị lại có thể ãn mặc giống em như thế chứ?!”
Vân Nghiên Thư nép vào bên cạnh cố Tây Trạch, chiếc váy vải tuyn màu xanh nước biển trên người cô ta đẹp như mơ, nó rất hợp với bộ đồ thủ cồng haute couture màu xanh xám mà cố Tây Trạch đang mặc, giống như một cặp váy cưới.
Nhưng Vân Thanh ở dưới sân khấu, lại mặc một chiếc váy y hệt!
Vân Nghiên Thư xấu hồ đến mức hai mắt đỏ hoe, cô ta nhìn Vân Thanh bằng ánh mắt vừa thất vọng vừa tức giận: “Chị à, em muốn chia sè niềm vui với chị nên trước đây mới mang độ váy này cho chị xem… Chị sao lại có thể mặc chiếc váy nhái hàng như vậy? Binh thường chị thích ở trong ánh đèn sân khấu thì thôi đi, nhưng hôm nay là ngày trọng đại của đời em! Ngày hỏm nay có phải chị muốn trờ thành trung tâm cúa sự chú ý không?”
Cô ta muổn giữ nó như một điều bất ngờ, Cố Tây Trạch cũng là lần đầu tlẻn nhìn thấy nó trong ngày hôm nay.
Anh ta nắm lấy tay Vân Nghiên Thư, bảo vệ cô trong vòng tay, nhìn chằm chằm Vân Thanh đang ở dưới sân khấu, nói bẳng một giọng lạnh lùng có chút khinh bỉ: “Vân Thanh, cô sao có thể không biết xấu hổ như vậy? Lòng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-to-tong-ngang-buong-cua-hoac-gia/1150511/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.