Vân Thanh nghiêm túc tiến lên phía trước.
“ Lãng phí lương thực thật đáng xẩu hổ, tôi ăn hết sẽ không còn lãng phí nữa!”
Hoắc Cảnh Thâm cong khóe miệng, tiện tay đưa đũa cho cô.
Vân Thanh thật sự đói, mải miết ăn.
Hoắc Cảnh Thâm ngồi bên cạnh, một tay chống hàm dưởi, tay còn lại cầm điện thoại, ung dung nhin, thỉnh thoáng liếc nhìn nhóc con trước mặt, trái lại càm thầy cách ăn uống không quá phép tắc này, rắt thoải mái.
Anh tiện tay chụp một tấm hình.
Nhưng, lần đầu tiên Hoắc Cảnh Thâm làm chuyện chụp trộm thế nảy, rõ ràng không có kinh nghiệm gi cả, chỉ nghe thấy tiếng ‘tách—” bất ngờ vang lên trong phòng bệnh yên tĩnh.
Hoắc Cảnh Thâm: “….
.
”
Vân Thanh ngẳng đầu lên, không
thể tin nổi nhìn anh: “.
.
Anh
đang chụp trộm tôi?”
M…Em đang nằm mơ à.
” Hoắc
Cành Thâm cất điện thoại đi, điềm tĩnh phủ nhận, “ Tôi đang selfie.
”
“…Ồ.
”
Nhìn không ra, còn khá tự luyến.
Vân Thanh vừa ãn hết, Lảm Vân Hạc vội vàng mang hộp thuốc tởi.
“ Tứ gia, phu nhân.
”
Hoắc Cảnh Thâm ra hiệu Khương Như Tâm đang nằm trên giường bệnh.
“ Làm phiền Lâm thần y kiểm tra một chút.
”
Vân Thanh không ngờ rằng Hoắc Cảnh Thâm sẽ cỏ lòng kêu Lâm Vân Hạc tới, chỉ vì chữa trị cho Khương Như Tâm.
Lảm Vân Hạc được mệnh danh lả “Hoa Đà tái thế”, y thuật cao minh, hơn nữa dày dạn kinh nghiệm.
Đẻ ông ta khám và chữa bệnh cho Khương Như Tâm, không còn nghi ngờ gì nữa, đó là ứng cừ viên thích họp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-to-tong-ngang-buong-cua-hoac-gia/1150643/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.