Trợ lý vội vàng nói: “Tôi biết rồi thưa viện trưởng, chỉ là tài liệu đó không dễ tra cứu.”
Sử dụng bức xạ Terahertz để kích hoạt tế bào, chữa trị người liệt nửa người,… Những thứ này đều không có căn cứ tranh luận nên không tra cứu được.
Viện trưởng Vu nói: “Không có tài liệu thì đừng tra nữa, kêu mấy người bên phòng thí nghiệm làm số liệu đi. Việc chúng ta cần làm là khai sáng và khơi dòng, dùng công nghệ bức xạ Terahertz tạo phúc cho người bệnh, tạo phúc cho loài người… Sau này, lúc người ta viết luận văn về cái này thì chúng ta chính là tài liệu của bọn họ!”
Trợ lý gật đầu liên tục, sau khi khen ngợi dữ dội thì viện trưởng Vu mới thỏa mãn ra khỏi cửa.
Dì quét rác ngoài cửa thấy hai người họ đi xa mới dám nói thầm một tiếng: “Đúng là bánh mì vẽ, một đứa dám vẽ một đứa dám ăn, haizzz…”
Hôm nay Túc Bảo không đi mầm non.
Bé trông nom bà cụ Tô trong bệnh viện, bóp chân giúp bà ấy.
Giọng của bà cụ Tô vẫn yếu ớt như cũ, đau lòng nói: “Được rồi Túc Bảo ơi, mau nghỉ ngơi tí đi! Vất vả cho con rồi.”
Túc Bảo lắc đầu: “Không khổ chút nào! Bà ngoại còn khổ hơn.”
Bà cụ Tô vui sướng đầy mặt, không ngờ bé ngoan nhà mình biết thương người cơ đấy.
Túc Bảo nắm tay của bà ấy, mềm giọng nói: “Bà ngoại ngủ nhanh đi nào!”
Bà cụ Tô gật đầu rồi chậm rãi nhắm mắt lại.
Túc Bảo nhỏ giọng hát: “Ngủ đi, ngủ đi, bé yêu thân thương của tôi…”
Hát
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-tuc-bao-dang-gom/1489458/chuong-659.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.