Bà ta cũng nhớ tới lời của Mộc Quy Phàm, làm người không quá thật thà nên chỉ đưa cho gia đình đó một triệu, nói dối rằng đó là toàn bộ tiền tiết kiệm của bà ta…
Bà ta không thể đảm bảo mọi người sẽ làm gì khi đối mặt với khối tài sản khổng lồ, vì vậy bà ta chỉ có thể quyết định giấu giếm chuyện này.
Hơn mười triệu còn lại bà ta quyên góp hơn một nữa xem như cầu phúc cho con trai.
Nửa còn lại bà ta mở một tài khoản ngân hàng Thụy Sĩ và gửi tiền, để lại di chúc thừa kế số tiền đó cho con trai nhưng với điều kiện là sau khi nó thành niên thì mới được thừa kế.
Khi đứa trẻ lớn lên, việc nó quyết định thế nào sẽ là việc của nó.
Bà Phạm cảm thấy mọi chấp niệm và nhiệm vụ của mình đã được hoàn thành… Cuối cùng bà ta cũng có thể xuống dưới suối vàng đi tìm chồng và giải thích với ba mẹ chồng rồi.
Chỉ là sinh ly tử biệt giống như một con dao cắt vào lòng đứa trẻ, nó chỉ có thể tự mình vượt qua.
Đương nhiên, đây là chuyện của sau này.
Sau khi ba con Túc Bảo rời khỏi nhà họ Phạm, trên đường về, họ bất ngờ nhìn thấy một con chó nằm cạnh một con chó khác ở bên đường, nó nằm yên lặng nhưng mắt lại ươn ướt.
Con chó nằm trên mặt đất thất khiếu đều đang chảy máu, cơ thể cứng ngắc.
Túc Bảo sửng sốt, vội vàng chỉ vào ven đường: “Ba, dừng xe…”
Sau khi xuống xe, Túc Bảo nhanh chóng chạy tới, nhưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-tuc-bao-dang-gom/1490257/chuong-1183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.