“ Anh có thể chết vì em không?”
” Tất nhiên là có!”
” Vậy...anh chết đi!”
” Anh... Vợ anh đang gọi rồi!”
“...”
Ta nhàm chán ngồi coi ti vi. Cái này là hóa phép mà ra. Dạo nọ ở phàm giới ta cũng thường coi mấy loại phim này, lâu lâu quả thực cũng có chút nhớ. Mà phải công nhận Thỉ ngọc này bắt sóng rất tốt.
_
Thần tiên bọn họ đúng thực không hề có chút phép tắc nào, sớm không sớm, muộn không muộn lại nhằm đúng lúc ta ngủ mà quấy phá. Ta bực dọc định la mắng cho một trận, nhưng còn chưa kịp đã nghe có tiếng người nói. Nếu ta đoán không nhầm thì là 'sư thúc' Trụ Thiên của ta:
” Ả yêu nghiệt này đã được Trụ Xích truyền cho toàn bộ ma pháp của hắn, e rằng không dễ tiêu tan!”
Ta nghe xong thấy phẫn nộ vô cùng. Hắn nói sư phụ ta có ma pháp, ta lại thấy của hắn mới là ma pháp! Mà hắn hình như là đánh giá ta quá cao rồi. Ta thật có sự có thể sống sót trong Thỉ ngọc này sao? Hoặc là hắn muốn ta sớm hồn phi phách tán để diệt trừ hậu họa.
Ta lại nghe người bên cạnh hắn nói:
” Vậy chẳng hay người có cao kiến gì?”
Trụ Thiên cười một cái, ta có thể hình dung hắn là đang vuốt vuốt đám râu ngắn ngủn của mình:
” Chi bằng chúng ta dùng Lam Châu của Lục Hải Thượng Thần!”
Người kia e ngại:
” Việc này mà nói cũng thật không dễ.. Theo ta thấy hắn còn đang tức giận chuyện lần trước”
Ta phát bực vì điệu cười
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-yeu-luu-lac/648917/chuong-6-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.