Uyên Đào vừa bước ra, không lâu sau áo trắng của Thần Thiên Phong cũng xuất hiện. Ta cười khì khì đưa tay vẫy hắn. Thần Thiên Phong lại coi như không thấy ta, hướng Uyên Đào nói gì đó, vẻ mặt như kiểu đang cười.
Ta nhìn biểu hiện của họ không hiểu sao có chút khó chịu, ngay sau đó liền bĩu môi mắng thầm:
” Các ngươi thật quá phô trương, ban ngày ban mặt lại vô tư thân thiết như vậy”
Mắng xong liền quay mông bỏ đi.
_
Gần đây để ý thấy tần suất tới Lục Hải điện của Uyên Đào tăng đáng kể, kì thực lúc đầu cảm thấy không thoải mái nhưng sau dần nghĩ cũng chẳng có gì to tát.
_
Tiểu Chi đang cầm thức ăn ném xuống hồ, mặt nước dì dào tiếng cá đớp mồi. Ta lấy hai cánh sen đắp lên mắt, nằm xuống cạnh thành hồ.
Lan Chi đang cho cá ăn bỗng quay sang nhìn ta hỏi:
” Ngược Miên tỷ, tỷ có thấy dạo gần đây Thượng thần rất ít ra khỏi thư phòng không?”
Ta chu mồm thổi gió lên cánh sen trên mắt, đùa nghịch đáp:
” Hắn còn đang bận thân thiết cùng mĩ nhân, sao có thời gian”
Nàng nghe vậy liền hồ nghi nhìn ta:
” Chuyện này là có thật sao? Muội còn tưởng mấy nàng đùa rỡn”
Cũng chẳng lạ gì, Uyên Đào cứ sáng sớm đến, muộn mới dời đi, tiên tì của Lục Hải điện không biết thì quả là chuyện lạ.
_
Ta từ chỗ ban đầu nhảy đến cạnh tiểu Chi, lông đuôi ngoe nguẩy:
” Ta xem thấy Lục Hải điện bọn muội sắp có nữ chủ rồi”
” Sao có thể?”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-yeu-luu-lac/648931/chuong-11-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.