Tôn Thọ sư huynh lúc này mặt mày ủ rột, còn tệ hơn so với mặt ta lúc bất lực nhìn thức ăn ngon. Vị Tứ Lộc sư huynh ở bên cạnh cũng không khấm khá hơn chút nào. Mà nói trắng ra là khắp nơi không có chút sinh khí. Ta lo lắng hỏi Tâm Như:
” Cậu vẫn ổn chứ?”
Tâm Như bi thương nhìn ta lắc đầu. Ta bỗng thấy thật sốt ruột như thể chính mình cũng đi thi vậy. Có điều ta vốn đã không học thuật pháp, có thi dớt cũng không sao.
_
Đêm đã khuya, Tâm Như vẫn chưa về. Ta lo lắng không yên lại không biết từ lúc nào ở trên cửa sổ mà ngủ gục. Khi tỉnh dậy đã thấy xung quanh có vài người.
_
Đập vào mắt ta là khuôn mặt bánh bao của Tứ Lộc sư huynh. Ta tưởng mình nằm mơ liền dụi mắt, kết quả là tòi thêm khuôn mặt của Tôn huynh cùng tiểu Như, mấy người đó nhìn ta trằm trằm.
_
Ta không kìm được liền hỏi bọn họ:
” Nửa đêm, nửa hôm sao lại tụ tập ở đây hết vậy? Không buồn ngủ sao?”
Không ngờ ba người kia không hẹn mà gặp, ánh mắt “đáng thương” đồng thời nhìn ta:
” Tiểu Vũ, bây giờ chỉ có muội mới giúp được chúng ta hôi.”
Tôn Thọ sư huynh mở lời trước.
_
Ta bị bất ngờ liền “hả?” lên một tiếng.
Tứ Lộc sư huynh kia lại nhìn ta trằm trằm:
” Muội giúp chúng ta trộm đề thi nhé.”
_
Ta nhìn đến thân hình nhỏ nhắm đang run rẩy của tiểu Như, trong lòng tràn ngập thương xót mà đồng ý.
_
Vì sao họ lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-yeu-luu-lac/648938/chuong-14-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.