Càng đi càng lên cao mà càng lên cao, cây càng ít, trời quang, ta hiển nhiên cảm thấy càng dễ chịu, cơ thể như được nạp đầy năng lượng.
_
Tiêu Thần suốt đường đi luôn trầm mặc, nửa lời cũng không thốt ra. Ta cảm thấy tình cảnh này có chút kì quái liền chủ động buôn chuyện với hắn:
” Tiêu Thần, trước đây ngươi có từng tới nơi này lần nào chưa?”
Ta hỏi xong liền hối hận, nếu hắn chưa từng đến sao có thể biết đường mà đưa ta tới chứ.
_
Sau lần sai lầm vừa rồi, ta vẫn còn đang đắn đo xem phải hỏi gì mới phải. Không ngờ Tiêu Thần đột nhiên lên tiếng:
” Là lần đầu tới đây”
_
Ta nghe xong cũng hơi ngạc nhiên. Quả thật là lần đầu sao? Hắn không để ý tới bộ dạng ngây ngốc của ta, trực tiếp dùng kiếm gạt mấy cành cây ven lối đi, giọng nói trầm trầm vang lên:
” Ngươi mấy ngày tới nên tập chung hấp thụ linh khí một chút.”
_
Ta càng nghĩ lại càng thấy lạ, không hiểu tại sao Liêm lão sư cùng Tiêu Thần gần đây có chút không bình thường, lại không phát hiện ra dốt cuộc là ở chỗ nào đành phải im lặng quan sát.
_
Đường rừng vắng vẻ, có lẽ ngoài vài người đi đốn củi cũng không có ai qua lại. Dọc đường có chọc thế nào Tiêu tiểu tử cũng không cười. Ta nhàm chán ngó nghiêng lung tung, thật không ngờ lại nhìn thấy một sư thúc ăn mặc đơn giản nhưng nhìn sao cũng thấy thoát ra khí thế phi phàm.
_
Ta kéo tay áo Tiêu Thần, chỉ cho hắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-yeu-luu-lac/648940/chuong-15-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.