Lâm Điền cựa mình, ta thấy thế vội vàng chạy qua chỗ y, giúp y ngồi dậy, quan tâm hỏi:
” Ngươi cảm thấy sao rồi?”
hắn nghe xong liền 'cười'. Ta cũng không hỏi thêm.
_
...
Không khí từ lâu đã đượm mùi oán hận, nữ tử trước mặt so với ta có thể nói là thập phần kinh sợ. Đây mới chân chính gọi là yêu nữ. Liêu Nhi.
_
Y phục nàng trong gió yên lại không ngừng bay lên phần phật. Cả một vùng bị màu máu kia che khuất. Liêu Nhi ánh mắt căm hận nhì Lâm Điền, hệt như muốn mang y xé thành trăm mảnh.
_
Ta lên tiếng gọi:
” Liêu tẩu...”
Nàng ta bấy giờ mới chú ý tới, giọng nói đượm chất khinh thường:
” Nha đầu ngu ngốc, ngươi nghĩ cớ sao ta lại đem toàn bộ những chuyện kia gieo vào đầu ngươi?”
_
Ta căng thẳng.
Khóe môi Liêu tẩu xuất hiện một nụ cười kiều mị, nàng đã sớm chuyển ánh mắt sang Ngược Khiêm.
” Ngược đệ, ngươi cũng thật là, sao lại làm ra mấy hành động đối nghịch ta chứ?...”
Nàng quyến rũ hất nhẹ tóc về phía sau, lại nói, có phần gay gắt hơn:
” Ngươi là đã quên chàng năm xưa chết thế nào? Chàng bị kẻ nào hãm hại? Cả Ngược phủ là vì sao tiêu tán?''
_
Ta nhìn thấy thật sâu trong ánh mắt huynh ấy một mảng tối, nhỏ, nhưng lại không có điểm dừng. Ngược Khiêm nhìn Liêu tẩu một lát mới lên tiếng:
” Ta đương nhiên còn nhớ.”
_
Sắc mặt Liêu tẩu có chút tốt lên:
” Vậy thì tốt, bây giờ ngươi hãy cùng ta giết cẩu hoàng đế. Nhuyễn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-yeu-luu-lac/648951/chuong-19-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.