Cầm sổ hộ khẩu trên tay, thật lâu Đường Nghiên cũng chưa nói nên lời. Tâm trạng của nàng lúc này không một từ ngữ nào có thể tả hết.
" Con... sẽ không trách cô tự ý làm như vậy chứ?" Kỷ Du Thanh thận trọng hỏi.
Đường Nghiên cúi đầu tay nắm chặt sổ, nhẹ nhàng lắc đầu như trước không nói gì.
"Sao vậy? Kinh ngạc không nói nên lời à?" Kỷ Du Thanh cúi thấp đầu nhìn mặt nàng hỏi.
Đường Nghiên gật đầu, ngẩng mặt lên có thể thấy rõ hốc mắt ướt át chất lỏng bảo quanh trực chờ rơi xuống, Kỷ Du Thanh thấy vậy trong lòng có biết bao nhiêu khó chịu cùng lo lắng, vội đưa tay ôm qua vai bàn tay nhẹ nhàng vỗ lưng nàng nói: "Con đã có thể thoát khỏi cuộc sống trước kia, từ giờ về sau sẽ không còn ai có thể bắt nạt con nữa."
Đường Nghiên vùi mặt vào mái tóc dài của cô, hít lấy hương thơm trên tóc, nhắm mắt lại. Cô Kỷ biết nàng muốn gì, khát cầu điều gì nhất, cô vẫn là người tinh tế dịu dàng như vậy, Đương Nghiên thấy mình như thể rơi vào tay giặc hoàn toàn rơi vào rồi, không cách nào thoát khỏi.
"Cô Kỷ, cảm ơn cô..."
"Đứa nhỏ ngốc." Kỷ Du Thanh cười nói.
"Tương lai khi con tìm được người yêu cùng kết hôn thì có thể chuyển hộ khẩu từ đây".
Đường Nghiên chỉ nhẹ nhàng gật đầu, nàng không dám nói người duy nhất nàng muốn ở bên cạnh cả đời chính là cô.
Kỷ Du Thanh buông nàng ra " buổi chiều cô không thể đưa con đến trường được."
"Không có gì, con có thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tim-dap-thinh-thich-tuu-tieu-hi/472081/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.