Lúc đó bao trùm tất cả là một bóng ma.
Đáp ứng yêu cầu nhiệt tình của bà ngoại, Hạ Thần đi nhà trẻ ở Thanh Đài. Bố mẹ của Tả Thông Thông đều làm việc ở Thanh Đài. Vì được cậu cả yêu thương nên cậu bé thường được đưa đi chơi khắp nơi, cho nên lúc nào cậu bé cũng gặp cô nhóc. Sức ăn cơm của cô bé không hề nhỏ chút nào, sau khi ngồi cạnh cậu thì ăn càng nhiều hơn, đặc biệt rất thích ăn đồ trong bát của cậu. Cậu không để ý đến cô bé, cô bé liền khóc, thế nhưng người bố anh tuấn của cô bé luôn có cách khuyên cậu ngoan ngoãn đồng ý với cô bé.
Khi cậu học lớp lá, thì cô bé học ở lớp nhỏ hơn, tiếng khóc của cô bé ấy có thể khiến cho mái nhà của nhà trẻ bay đi bất cứ lúc nào. Vậy nên cậu cảm thấy rất phiền khi nghe thấy tiếng khóc của cô bé, liền chạy tới nhìn cô bé kia, kết quả là, cô bé lại quấn lấy cậu.
Học trò từ lớp nhỏ nhảy sang lớp lá, không biết bố cô bé dùng cách gì nữa.
Cô bé đem cái ghế nhỏ ngồi cạnh cậu, nhìn cậu vẽ tranh,viết số, không ầm ĩ hay náo loạn, đưa bút cho cậu, lấy giấy, tất cả cô bé đều làm hết, cô bé còn nộp bài cho cô giáo giúp cậu nữa. Khi cậu học thể dục thì cô bé khoa tay múa chân ở bên cạnh, các học sinh đều gọi cô bé là người giúp việc nhỏ của cậu. Khi mà đến giờ ngủ trưa, trong khi mỗi người một giường, thì trên giường cậu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tim-dap-thinh-thich/2173305/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.